Có lẽ trong suốt ba năm cấp ba, đây sẽ là lần duy nhất Mạnh Thiều và Trình Bạc Từ có sự giao thoa.
Bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của Mạnh Thiều xảy ra vào năm cô mười lăm tuổi.
Tháng bảy, cô nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường Ngoại ngữ Lễ Thành - trường trọng điểm của thành phố, với vinh dự là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở toàn huyện. Niềm tự hào và vinh quang kéo dài suốt mùa hè nóng bức, nhưng khi vào học, cô mới biết rằng điểm số của mình chỉ xếp ở mức trung bình trong số 800 học sinh trúng tuyển vào trường.
Sau một học kỳ cố gắng chật vật, trong kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ hai lớp mười, Mạnh Thiều đạt được thứ hạng thấp nhất từ trước đến nay. Giáo viên chủ nhiệm thông báo sẽ tổ chức họp phụ huynh. Cha mẹ Mạnh Thiều vì ở xa và tiếc tiền xe nên đã nhờ cô con gái đang làm việc tại thành phố của chú Dương hàng xóm, là Dương Ỷ Mạn, đến dự thay.
Lo sợ Dương cô không tìm được lớp, vào ngày họp phụ huynh, Mạnh Thiều đặc biệt đứng đợi ngoài hành lang trước cửa lớp học.
Một tấm kính ngăn cách Mạnh Thiều với ánh sáng rực rỡ của ngày xuân, bên ngoài cây hạnh đang nở những bông hoa trắng dưới ánh nắng nhẹ nhàng. Cô cúi đầu nhìn vào bảng điểm trong tay, ở cột xếp hạng lớp, hiện ra một con số không mấy ấn tượng: “25”.
Mạnh Thiều không biết nếu mình vẫn như trước đây luôn đứng nhất khối, liệu cha mẹ cô có còn cảm thấy xa xôi hay liệu họ có còn tiếc tiền như vậy không.
Bất ngờ có ai đó vỗ nhẹ lên vai cô.
Mạnh Thiều ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo hiện ra dưới hàng mi dài.
Người ngồi cùng bàn với cô, Hứa Nghênh Vũ, tiến lại gần và hỏi: “Dì của cậu vẫn chưa tới à?”
Hứa Nghênh Vũ là bí thư chi đoàn kiêm lớp trưởng môn tiếng Anh của lớp, được thầy chủ nhiệm, thầy Trịnh, chỉ định là một trong những cán bộ lớp hỗ trợ trong buổi họp phụ huynh.
Mạnh Thiều đáp lại bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, rồi lấy điện thoại từ túi đồng phục ra xem giờ.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc 10 giờ, nhưng bây giờ đã là 9 giờ 45 phút và Dì Dương vẫn chưa liên lạc với cô.
“Có lẽ dì của cậu nhầm giờ rồi, sao cậu không gọi điện thử xem,” Hứa Nghênh Vũ gợi ý.
Mạnh Thiều ngập ngừng một lát rồi lắc đầu. Khi cô mở miệng nói, không rõ là nói với người đối diện hay tự an ủi mình: “Chắc không nhầm đâu.”
Cô không gọi điện, không phải vì quá tin tưởng vào trí nhớ của Dì Dương, mà thực ra cô có chút sợ bà.
Dì Dương làm việc tại tập đoàn Gia Viễn, doanh nghiệp lớn nhất thành phố. Trước khi đến trường Lễ Thành, bố mẹ Mạnh Thiều đã đặc biệt đưa cô đến thăm nhà bà lại còn mang theo quà cáp. Điều mà Mạnh Thiều nhớ nhất về lần đó là cô không biết chiếc máy hút bụi thông minh của Dì Dương, khi nó tiến lại gần chân cô, cô giật mình và trên lớp vỏ bóng loáng của chiếc máy phản chiếu gương mặt nghiêm túc của Dì Dương.
Bố Mạnh Thiều nói, những người có tài thường không cười, họ phải nghiêm túc mới thể hiện được sự uy nghiêm.
Ông còn nói rằng Dì Dương là ân nhân của gia đình, bởi trước đây khi em trai Mạnh Thiều, Mạnh Hy, bị hen suyễn cấp tính phải nhập viện, chính Dì Dương đã nhờ người quen giúp đỡ để đăng ký khám bệnh.
Trước một người mà ngay cả bố mẹ cũng tôn trọng như Dì Dương, Mạnh Thiều càng thêm cẩn trọng, lo sợ mình sẽ làm gì đó không đúng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
Hứa Nghênh Vũ nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Thầy Trịnh bảo tớ ra cổng trường đón phụ huynh lớp mình. Cậu có thể cho tớ biết dì của cậu mặc gì để tớ giúp cậu để ý?”
Mạnh Thiều cảm ơn và tìm lại đoạn tin nhắn tối qua giữa cô và Dì Dương vừa xem vừa trả lời Hứa Nghênh Vũ: “Dì của tớ nói bà sẽ mặc một bộ đồ màu xám.”
Năm phút sau, Mạnh Thiều nhận được một bức ảnh từ Hứa Nghênh Vũ.
Hứa Nghênh Vũ nhắn: “Đây có phải là dì của cậu không?”
Hứa Nghênh Vũ nhắn tiếp: “Bà ấy đang nói chuyện với Trình Bạc Từ, họ có quen nhau à?”
Bức ảnh chụp cận cảnh, rõ ràng là Dì Dương và đối diện với bà là một nam sinh đeo khẩu trang màu đen.
Chàng trai cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, cao hơn cả Dì Dương đang mang giày cao gót gần một cái đầu. Khi nghe bà nói chuyện, cậu hơi cúi đầu khuôn mặt lạnh lùng không biểu hiện nhiều cảm xúc.
Bộ đồng phục xanh trắng của trường Lễ Thành, vốn dĩ rất bình thường nhưng khi mặc lên người cậu, bỗng nhiên lại mang theo một vẻ lạnh lùng đặc biệt.
Ngay cả với một người giao thiệp hạn hẹp như Mạnh Thiều cũng biết Trình Bạc Từ. Cậu là người tỏa sáng nhất và xa vời nhất trong trường Lễ Thành, hoàn toàn như người ở thế giới khác so với cô.
“Có lẽ là đúng, tớ không rõ lắm.” Mạnh Thiều đáp lại Hứa Nghênh Vũ.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ mới gặp Dì Dương vài lần, không phải chuyện gì về bà cô cũng biết.
Hứa Nghênh Vũ không hỏi thêm gì, chỉ nói: “Cậu tự qua gặp dì đi, họ vẫn đang nói chuyện, tớ phải đi dẫn các phụ huynh khác rồi.”
Mạnh Thiều chưa kịp trả lời thì Hứa Nghênh Vũ lại nhớ ra: “À đúng rồi, cậu có thể nhờ ai đó giúp tớ mang một bảng điểm lớp mình đến cho giáo viên tiếng Anh không? Tớ quên mang theo lúc ra đây, bảng điểm đang để trên bàn tớ.”
“Tớ sẽ giúp cậu mang đến, tiện thể tớ cũng muốn ra ngoài xem bảng xếp hạng khối.” Mạnh Thiều nói.
Thực ra ban đầu cô không định đi.
Khác với phần lớn học sinh trong trường đã học từ cấp hai lên, có ấn tượng về nhau cô chỉ biết vài cái tên trong lớp, ai đứng nhất ai đứng nhì cũng không có ý nghĩa nhiều với cô và với thứ hạng hàng trăm trong khối, cô cũng chẳng có tư cách để đánh giá ai là ngựa ô, ai thi trượt.
Chỉ là cô muốn giúp Hứa Nghênh Vũ, dù sao Mạnh Thiều cũng biết mình ở Lễ Thành mờ nhạt như không khí, muốn kết bạn muốn được mọi người yêu quý cũng chỉ có thể dựa vào sự dịu dàng và chu đáo vốn có của mình.
Sau khi lấy được bảng điểm từ bàn Hứa Nghênh Vũ, Mạnh Thiều đi tới tòa nhà văn phòng giáo viên.
Mặc dù không hứng thú với bảng xếp hạng khối, nhưng có rất nhiều người đang tụ tập trước bảng thông báo ở dưới tầng để xem.
Khi đi qua vài câu bàn tán rơi vào tai cô. Cô nghe thấy ai đó nói với giọng điệu cường điệu: “Ôi trời, lại là Trình thần đứng nhất khối, còn hơn người đứng nhì tận 13 điểm.”
Không biết ai tiếp lời: “Trình Bạc Từ lúc thi tuyển sinh trung học cơ sở còn là thủ khoa toàn thành phố, cậu ấy không đứng nhất thì ai đứng nhất?”
Người kia cười đùa: “Nếu đứng cuối thì cũng không phải là không có khả năng.”
Rồi dừng lại, nửa đùa nửa thật nói: “Nhưng nếu nhà tôi cũng có công ty niêm yết như nhà cậu ấy, tôi còn chẳng thèm học, chỉ cần qua loa vài năm rồi về thừa kế gia sản.”
Mạnh Thiều bỗng nhớ ra vì sao Dì Dương lại quen Trình Bạc Từ. Cô từng nghe Dì Dương nói, người đứng đầu tập đoàn Gia Viễn cũng họ Trình.
Mạnh Thiều và Trình Bạc Từ không học cùng lớp, cô chỉ nhớ là từng thấy cậu ấy trong buổi lễ khai giảng khi cậu đại diện tân sinh viên lên phát biểu. Khi đó cậu đứng trên sân khấu chính, rất xa không nhìn rõ ngũ quan, cô chỉ nhớ giọng nói của cậu thuộc loại hơi lạnh, nghe như có một lớp tuyết mỏng phủ trong tai, khiến người ta không thể xua tan được cảm giác lành lạnh ấy.
Đám đông trước bảng thông báo đã chuyển chủ đề sang một câu chuyện phiếm về việc tuần trước có một nữ sinh bị phát hiện lén chụp ảnh Trình Bạc Từ trong buổi lễ chào cờ bởi giáo viên phụ trách. Mạnh Thiều không nghe thêm, cô nhanh chóng bước vào tòa nhà văn phòng. Cô đã quen việc giúp Hứa Nghênh Vũ đưa giấy tờ cho giáo viên tiếng Anh nên nhanh chóng tìm thấy phòng giáo viên của bộ môn tiếng Anh.