Chú Nhím Nhỏ Của Cô

Chương 5

Tháng sáu có chút khô nóng, không khí ẩm ướt.

Ngày nào Vu Miên cũng phải tắm dội nếu không thì cả người cứ dính nhớp nháp.

Cô dễ ra mồ hôi, dù mặc áo cộc thì cổ, lưng, phần sau của đầu gối vẫn chảy mồ hôi, vì vậy cô cực kỳ không thích cái thời tiết này.

Hôm nay là ngày công bố điểm. Cô đi đến tủ lạnh lấy một chiếc bánh pút-đing, Vu Lễ thấy vậy thì xáp lại, duỗi móng vuốt của mình ra.

Vu Miên đẩy tay cậu ra: "Mấy ngày này em không được ăn đồ lạnh."

Vu Lễ đau khổ nhìn cô: "Chị cũng quá khủng khϊếp rồi, nhớ ngày đến dâu của em trai kỹ thế làm gì."

Cũng chịu thôi, ai kêu trí nhớ của cô tốt quá làm gì. Vu Miên nhìn cậu một cái khiến cậu chùn bước: "Được rồi, em không ăn."

Vì quan tâm cậu nên chị gái mới nhớ rõ ngày đến dâu của mình, Vu Lễ rất cảm kích điều này.

Cậu thầm cảm thán, anh rể tương lai thật có phúc, chị cậu nhìn qua thì lạnh lùng nhưng thực tế lại rất quan tâm người khác.

Dù Vu Miên quay lại chín năm trước nhưng thời điểm là sau khi thi đại học, kết quả thi tốt nghiệp hẳn sẽ không thay đổi.

Nên cô không ngạc nhiên chút nào khi thấy điểm của mình.

Khi ba mẹ gọi điện hỏi, Vu Miên thản nhiên nói điểm ra, ba Vu mẹ Vu rất vui mừng.

Mẹ Vu nhanh chóng nhớ lại điểm chuẩn những năm trước của các trường đại học, xem ra vào trường mà bà ưa thích cũng không có vấn đề gì, bà dịu dàng nói: "Tối nay mẹ con ta cùng uống một ly."

Ba Vu thể hiện cảm xúc ra ngoài nhiều hơn, liên tục khen ngợi: "Ôi con gái của ba giỏi quá, đợi khi về ba sẽ nấu món ngon cho con."

Vu Miên vốn rất bình tĩnh, nhưng lần nữa cảm nhận được ba mẹ vì cô mà vui mừng qua điện thoại cũng khiến cô không kìm được mỉm cười, rồi lại nhanh chóng giấu đi.

Chiếc bánh pút-đing trong tay mát lạnh mà mềm ngọt, cô cũng không có tâm tình để nếm thử.

Người nhà đối xử với cô rất tốt.

Cũng vì điều này nên cô hiếm khi phản đối ý kiến của họ. Chín năm trước khi chưa xuyên qua, khi ba mẹ kiên quyết không chấp nhận Chúc Lăng, Vu Miên chọn lựa hòa thuận với gia đình.

Cô từ bỏ Chúc Lăng.

Vu Miên lật lại những tin nhắn Chúc Lăng gửi cho cô. Mấy ngày nay cậu luôn hỏi thăm về cuộc sống hằng ngày của Vu Miên, tìm đủ chuyện để nói.

Không chỉ gửi tin nhắn thoại bày tỏ nỗi nhớ mà còn đòi gọi điện trò chuyện vào buổi tối.

--- Tôi làm thêm suốt ngày, không thể ở bên cậu, cậu còn lạnh lùng như thế, gọi điện cũng không được sao?

Cách màn hình vẫn có thể tưởng tượng được vẻ oán trách của cậu thiếu niên, có lẽ cậu đang nhìn chằm chằm điện thoại.

Khi Vu Miên nói sợ làm phiền người nhà, cậu gửi một cái icon khóc huhu.

--- Cậu sợ ba mẹ cậu không đồng ý à? Chị Vu, bây giờ là thời đại nào rồi, tự do yêu đương đó hiểu không?

Cậu thì không sợ, dù người nhà có đồng ý hay không cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của cậu, nhưng Vu Miên không thể không để ý.

Cô thở dài. Bánh pút-đing sắp tan chảy, cô vội nhét hết vào miệng, khiến cả người lạnh buốt.

Cô cảm thấy rất áy náy.

Dù là lúc nào, trong chuyện tình cảm của hai người, Chúc Lăng luôn nhiệt tình hơn cô, cũng kiên quyết hơn cô nhiều.

Buổi tối ba Vu nấu cơm xong, rót rượu cho hai mẹ con.

Mẹ Vu ít khi uống rượu, hứng thì uống xoàng một hai ly, hôm nay bà vui vẻ, ánh mắt hân hoan, cạn ly với Vu Miên: "Không uổng công cố gắng."

Bà cứ lải nhải về chuyện đã định sẵn cho cô vào học ngành tài chính bên Nam đại, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty của bạn bà làm việc.

Lúc đầu Vu Miên nghe theo lời bà, về sau cô làm giám đốc phòng kinh doanh phân phối của công ty, lương lậu khá ổn, khi mua biệt thự cô còn góp hơn nửa số tiền.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng mà trong trẻo của cô, Vu Miên đặt đũa xuống: "Con không muốn làm cho công ty của người khác, con muốn khởi nghiệp, tự mở công ty của mình."

Mẹ Vu tỏ vẻ tán dương: "Được, rất có chí khí! Tương lai là của người trẻ tuổi các con, cứ mạnh dạn xông lên đi."

Trò chuyện hồi lâu, đêm dần buông xuống, bữa cơm cũng đã đến lúc kết thúc. Vu Miên thừa dịp mẹ Vu hơi say, nhẹ nhàng hỏi bà.

"Điểm số có phải là thước đo để đánh giá một người khác tốt hay xấu không mẹ? Nếu người đó học không giỏi nhưng tương lai lại có tài năng ở một lĩnh vực khác, thì có thể coi là người xuất sắc không?"

Mẹ Vu mặt đỏ hồng: "Chuyện này thì, điểm số chỉ là một khía cạnh thôi. Con người vô vàn khả năng, và luôn luôn thay đổi, học tập không phải con đường duy nhất, con không nên nhìn nhận quá hạn hẹp."

"Theo mẹ thì tìm hiểu một người, nên nghe người khác nói về họ hay là tự mình tiếp xúc?"

Mẹ Vu lắc lắc đầu: "Tất nhiên là tận mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, ừm, ý kiến của người khác chỉ để tham khảo thôi."

Vu Miên im lặng.

Mẹ cô nói rất đúng, nhưng hiểu lý lẽ và áp dụng nó là hai chuyện khác nhau.

Ba Vu không biết tại sao con gái lại hỏi mấy chuyện này, cười nói: "Được rồi, đừng nói mấy chuyện cao xa nữa, đi nghỉ ngơi đi, ai làm việc nấy." Ông nhanh nhẹn dọn bát đĩa.

Vu Miên vào phòng bếp giúp ông rửa bát. Vừa rửa cô vừa hỏi: "Ba, ba muốn tìm con rể như thế nào?"

Sao lại hỏi xét ông rồi, ban đầu ba Vu vui mừng, nhưng sau đó lại cảm thấy kỳ lạ, ông nhìn con gái mình.

Góc nghiêng của Vu Miên rất đẹp, tĩnh lặng như một bức họa, luôn mang cái dáng vẻ thanh tâm quả dục ấy.

Hôm nay cô hỏi đủ thứ lung tung, ba Vu rất nhạy bén, ông kết hợp các vấn đề lại với nhau: "A Miên, có phải con... đang yêu đương không?"

Ánh mắt Vu Miên đen như đầm nước, hơi hơi rũ xuống.

Cô nhanh chóng rửa sạch bát đĩa, không đáp lại ông rồi lui ra ngoài, để ba Vu một mình ở đó suy tư.

...

Ngày điền nguyện vọng, Vu Miên nhận được cuộc gọi từ Chúc Lăng.

Đầu bên kia, cậu thiếu niên nói với giọng đáng thương: "Tôi bị đuổi ra ngoài rồi."

Bây giờ đã chạng vạng rồi, mùa này trời tối muộn. Vu Miên cầm chứng minh thư chạy ra ngoài.

"Chị đi đâu thế?"

Vu Lễ vừa hỏi xong thì thân ảnh chị cậu đã biến mất.

Cậu khó hiểu mà gãi đầu, chen đến bên người ba: "Ba, ba có thấy lạ không, gần đây chị cứ dán mắt vào điện thoại, cũng thường ra ngoài, giờ này mà còn ra ngoài. Chắc chắn là chị ấy làm chuyện gì đó xấu rồi."

Ba Vu xua tay: "Đi ra đi, con nói linh tinh ít thôi." Động tác bóc đậu tương của ông chậm lại chút.

Gió rất to, Vu Miên chạy hơi vội, quần áo đều bị thổi tốc lên.

Cô gọi xe đến trường cấp ba, đến nơi thì thấy một cậu thiếu niên ngồi trên ghế chờ ở trạm dừng xe buýt.

Bên chân cậu có một cái vali, cậu ngồi trên ghế, đầu cúi thấp, quần áo xộc xệch, không thấy rõ mặt mày.

Xung quanh tĩnh lặng vắng người, Chúc Lăng cuộn tròn người lại khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng.

Vu Miên có chút xót xa, nhẹ nhàng bước đến, Chúc Lăng thấy cô thì lập tức liếc mắt đưa tình: "Sao bây giờ mới tới, thần thϊếp chờ người đến sốt cả ruột rồi đó."

Vu Miên: "..."

Tâm trạng còn rất ổn?

Cô đến gần mới thấy vết thương bên khóe miệng cậu, cô đưa tay ra chạm vào, Chúc Lăng kêu đau: "Làm gì thế, cậu cũng bắt nạt tôi à." Mắt cậu bắt đầu rưng rưng, rõ ràng là rất đau.

Cái gì mà cũng, Vu Miên lại chú ý đến từ "cũng" này: "Cậu bị bắt nạt à?"

Không phải cậu đánh nhau rất giỏi sao, mắng chửi cũng thế, sao cứ ba lần bảy lượt bị thương như vậy.

Chúc Lăng giống như chú gấu túi, lười biếng mà ôm lấy cô, xoa xoa bụng: "Tôi đói."

Vu Miên đành phải dẫn cậu đi ăn, gọi mấy món thanh đạm, rồi tìm một khách sạn gần đó thuê phòng.

Anh lễ tân nhìn cô và Chúc Lăng, híp mắt lại. Vu Miên rất ngại ngùng, trước giờ cô chưa từng cùng nam sinh nào đến thuê phòng khách sạn, dù mục đích rất trong sáng nhưng cũng khiến cô đỏ mặt.

Chúc Lăng nằm bịch xuống giường: "Tôi thi rớt đại học rồi, chỉ đủ điểm vào cao đẳng thôi."

"Tôi không muốn học nữa, nên mẹ tôi điên lên, bảo muốn đánh ch.ết tôi. Hai tên bạch liên hoa kia cũng giả vờ tử tế mà nói vài câu dễ nghe, kêu phải tôn trọng quyết định của tôi, haha, buồn cười không chứ?"

Sau đó mẹ cậu càng thêm tức giận hơn, đuổi cậu ra khỏi nhà.

Chúc Lăng ngồi dậy, miệng cậu bị thương, không tiện hôn nên cậu chỉ áp mặt vào cô rồi cọ cọ, mềm mại nói: "Vẫn là chị Vu của tôi tốt."

Cậu quan sát căn phòng này một lúc, miệng ba hoa trêu chọc: "Hay là tôi lấy thân báo đáp ở đây luôn, cậu cưới tôi về làm chồng đi."

"Được không, vợ?"

Một tiếng vợ khiến Vu Miên ngạc nhiên tới độ ho sặc sụa. Chúc Lăng ân cần mà vuốt vuốt lưng cô: "Sao thế, vui tới nỗi không kiềm chế được hả?"

"Nếu cậu thích thì sau này ngày nào tôi gọi cậu là vợ thay vì chị Vu."

Vu Miên ho dữ dội hơn, mãi mới ngừng được. Cô bất lực mà dạy bảo Chúc Lăng: "Đừng có gọi người khác là vợ một cách tùy tiện, kể cả bạn gái cũng không được, xưng hô này dành cho đối tượng kết hôn."

Chúc Lăng bĩu môi: "Tôi đâu có tùy tiện, chẳng lẽ cậu không phải đối tượng kết hôn của tôi sao?"

Ánh mắt nguy hiểm của cậu liếc về phía cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm: "Hóa ra cậu không coi tôi là đối tượng kết hôn, hừ, cậu không chân thành tí nào."

Cậu không thuận theo cũng không buông tha, quấn quít lấy Vu Miên, nhất quyết phải nghe cô dỗ dành mình.

Tối nay Chúc Lăng ăn no quá, vô tình đè Vu Miên ngã xuống.

Vu Miên đang định bảo cậu xuống khỏi người thì lại có cảm giác ướt áp ở cổ.

Cậu chẳng rụt rè chút nào, là cún hay sao, vậy mà, vậy mà...

Chúc Lăng ngước lên đôi mắt vô tội, hàng mi cong vυ't cũng theo đó nâng lên: "Tôi trồng dâu cho cậu đó. Chỉ là hình như thất bại rồi, không trồng được."

Ngược lại khiến cổ cô ướt sũng.

"Tôi lau sạch cho cậu là được rồi, đừng giận đừng giận." Chúc Lăng cười tươi như hoa, ôm lấy cô, khiến Vu Miên cười đến độ quên cả giận.

Thấy cô không nổi nóng, Chúc Lăng nằm lên người cô, mùi hương thanh mát trên người cậu thiếu niên lại bao trùm lấy cô.

Thân hình cậu thon dài, không phải chỉ đơn thuần là cảm giác mềm mại yếu đuối. Có lẽ là do thường xuyên trèo tường đánh nhau, lại hay đi làm thêm nên người cậu dẻo dai hơn so với những nam sinh khác, xúc cảm rất tuyệt.

Xúc cảm... Cô đang nghĩ gì vậy, Vu Miên nhanh chóng xua tan những ý nghĩ đó, cũng không còn sớm nữa, cô phải về nhà.

"Mai tôi lại tới tìm cậu."

Chúc Lăng ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi, cậu phải đến sớm chút, tôi ở đây đợi cậu, đêm nay tôi sẽ mơ thấy cậu đấy."

Cậu rất dẻo mồm, Vu Miên cười khẽ.

Cô cũng muốn thảo luận một chút với Chúc Lăng về chuyện học đại học, nhưng cô sợ nếu nói chuyện này ngay sẽ khiến Chúc Lăng cảm thấy căng thẳng.

Đi xuống dưới tầng được nửa đường thì cô nhớ ra điện thoại để quên trên giường, Vu Miên quay lại lấy thì thấy Chúc Lăng đang vén áo lên.

Cái eo nhỏ nhắn của cậu thiếu niên trắng nõn, cô đang định quay người đi lại thoáng nhìn thấy vết bầm tím trên lưng cậu.

Chúc Lăng chỉ vén áo lên một nửa, vết bầm tím ẩn còn dưới lớp vải, chỉ lộ ra một chút, may mà thị lực của Vu Miên khá tốt.

Lưng cũng bị đánh sao. Trước giờ Vu Miên chưa từng bị ba mẹ đánh, ngay cả mắng đều rất hiếm khi, nên việc này khiến lòng cô bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Cô đứng trong hành lang gọi điện cho ba mẹ: "Tối nay con không về, vâng ạ, giúp bạn xử lý vài chuyện."

Mẹ Vu tin tưởng vào nhân phẩm của con gái, ba Vu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: "Chú ý an toàn."

Vu Miên lại quay trở lại khiến Chúc Lăng rất vui mừng, thấy chị Vu nhà cậu cầm thêm một lọ thuốc, muốn giúp cậu tan máu bầm.

"Cậu tốt quá."

Cậu không chút nhăn nhó mà vén quần áo phía sau lưng lên, mặt Vu Miên lại đỏ bừng.

Đây là lưng của nam sinh, là lưng của Chúc Lăng. Xương vai xinh đẹp của cậu, hõm lưng sâu, làn da trắng nõn, và chiếc eo kia...

Vu Miên dời mắt đi.

Cô chườm nóng cho cậu trước, sau đó thoa dầu rum, cô cực kỳ cẩn thận, lực tay không nhẹ cũng chẳng nặng, mắt không chớp mắt, tim đập thình thịch,

Chúc Lăng nghiêng đầu qua nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Cô xử lý xong vết bầm trên lưng Chúc Lăng, nghe cậu chẳng chút để ý nói: "Người phụ nữ đó dùng giá áo đánh."

Vu Miên trầm lặng, Chúc Lăng là con trai, sao mẹ cậu có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy.

Chúc Lăng tắm rửa xong, Vu Miên không dám nhìn cậu, cũng vào tắm một cái. Lúc đi ra, cậu đã ngủ rồi.

Hẳn đã mệt rồi. Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn trên đầu giường, Vu Miên nhờ vào cái ánh sáng lờ mờ ấy nhìn Chúc Lăng.

So với nụ cười rạng rỡ xinh đẹp, mê hoặc lòng người của cậu nhiều năm sau, Chúc Lăng của năm mười bảy tuổi hãy còn rất non nớt.

Cô có chút ngượng ngùng mà nằm bên kia giường, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Chúc Lăng rõ ràng đang ngủ say lại mở mắt.

Cậu quay người lại đến gần bên Vu Miên, chọc má cô.

Khuôn mặt Vu Miên khiến cho người khác cảm nhận được cảm giác xa cách, các đường nét rõ ràng, khi không cười trông cô rất lạnh lùng.

Chúc Lăng cúi người, hai tay chống ở bên người Vu Miên, cậu nhìn từ trên cao xuống với vẻ mặt phức tạp.

Sau đó cậu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô một cái.

Một cái, rồi lại một cái.

Lông mi cậu rung rung, bờ môi có chút ướt. Vu Miên nhíu mày trong mơ.

Cậu chưa kịp bình tĩnh lại thì người bên dưới đã tỉnh.

"..."

Hai người nhìn nhau, Vu Miên chẳng nói câu nào mà kéo con người không an phận này xuống, ôm cậu trong vòng tay rồi đắp chăn lên.

Căn phòng tối mờ vang lên giọng nói khô khan của nữ sinh.

"Không phải khóe miệng cậu bị thương sao? Đừng hôn nữa, ngủ đi."

Chúc Lăng: "..."

Thế là, tối nay, mặt hai người đều đỏ như cái đít khỉ.

-----------

Nhỏ edit có điều muốn nói: Có nên đổi xưng hô hai người thành chị - em từ lúc tỏ tình thành công luôn không nhỉ?