Chú Nhím Nhỏ Của Cô

Chương 4

Trong khu dân cư kiểu cũ, mèo hoang động dục núp ở góc xó gào lên, mặt trăng bủn xỉn mà phân phát cho con hẻm nhỏ chút ánh sáng.

Chúc Lăng không cẩn thận đá phải lon sắt, cậu chửi bới một câu, rồi nhặt nó lên vứt vào thùng rác.

Tiếp đó cậu lục túi áo một lúc lâu rồi mới nhếch mép ngâm nga một khúc ca chẳng có nhịp điệu gì mà lên lầu.

Đến cửa nhà, không có tiếng bước chân bật đèn hành lang lên, chỉ có bóng tối đen kịt, Chúc Lăng lấy đồ vật ban nãy ra cắm vào ổ khóa.

Lạch cạch, cửa mở ra.

Ông nội Chúc Lăng đang giặt quần áo ngoài ban công, nghe thấy tiếng mở cửa vô thức mắng chửi.

“Lại đi đâu lêu lổng đấy? Ngày nào cũng thế, không lo học hành cho tốt, sao mày không chết ở ngoài đó luôn đi! Tao từng này tuổi rồi còn phải hầu hạ chúng mày, đồ không có lương tâm, thứ phá của!”

Bên trong căn phòng vang lên tiếng bước chân qua lại, một cậu bé không nhỏ hơn Chúc Lăng là bao ló đầu ra: “Ông nội, ông nói ai là thứ phá của thế?”

Ông Chúc cười tươi rói, dỗ dành nói: “Đương nhiên không phải cháu rồi, cháu trai bảo bối của ông, mau đi ngủ đi. Ông làm phiền cháu à, đều do thằng anh cháu. Mày còn nhìn cái gì, mày không ngủ nhưng Mộ Lâm cần ngủ.”

Câu đằng sau ông ta nói với Chúc Lăng, thái độ khác hẳn.

Chúc Lăng cười giễu cợt đi vào phòng mình, không nhìn đứa em kế bên cạnh lấy một lần.

Cậu rửa mặt xong, vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy em kế Chúc Mộ Lâm canh ở trước cửa, chắn đường cậu nói: “Sao anh vào được thế?”

Cậu nhìn đứa ngu này hỏi câu nực cười cực kỳ.

Chúc Lăng không trả lời, dùng ánh mắt thờ ơ liếc cậu ta, cười giả tạo nói: “Tôi có chìa khóa.”

Trong mắt Chúc Mộ Lâm có chút nghi hoặc: “Không thể nào, đã đổi khóa nhà rồi, lẽ ra anh không nên có chìa...”

Người cậu ta bị đẩy mạnh đập vào tường nhà vệ sinh, Chúc Lăng bóp lấy cổ cậu ta.

Cậu không dùng lực, nhưng nét mặt lại u ám, con ngươi như hồ nước sâu, như một con dã thú muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, khiến cậu ta không dám cử động.

Chúc Lăng áp sát vào tai của kẻ hèn nhát này, nhẹ nhàng thì thầm: “Có phải gần đây tôi đối xử với cậu tốt quá, nên cậu bắt đầu lên mặt rồi.”

Cậu ta lừa ba mẹ mình bị mất chìa khóa, sợ bị người xấu nhặt được, nằng nặc đòi đổi ổ khóa nhà, còn giấu chìa khóa của cậu đi.

Buổi sáng Chúc Lăng vội vàng ra ngoài, tạm thời không tìm cậu ta tính sổ, nể tình màn tỏ tình tối nay thành công, cũng lười tính toán với mấy người này.

Ai ngờ lại có người ngứa đòn cơ chứ.

Chúc Mộ Lâm chớp mắt không dám lên tiếng, đến khi Chúc Lăng buông cậu ta ra, lại khóc khan lên.

“Vừa về đã bắt nạt em mày, mày có biết xấu hổ không? Sao loại như mày lại là con cháu của nhà họ Chúc chúng ta chứ.”

Ông Chúc chê máy giặt giặt không sạch, khăng khăng phải giặt quần áo bằng tay, nửa đêm cũng không nghỉ ngơi. Lúc này ông ta vội vàng gác lại việc đang làm, nhanh chóng chạy đến, tức giận đến độ chỉ thẳng vào mũi Chúc Lăng mà mắng.

Chúc Lăng cười khẩy: “Mẹ nó, ai muốn làm con cháu của nhà họ Chúc nhà ông chứ.”

Chúc Mộ Lâm thút tha thút thít như mèo con, nâng cánh tay lên che mặt: “Anh chưa cầm chìa khóa đi nên cháu mới hỏi một câu sao anh vào được, vừa hỏi thì anh ấy đã bóp cổ cháu rồi...”

Chúc Mộ Lâm tủi thân mà nhăn mặt lại, thật sự rặn ra vài giọt nước mắt, ông Chúc đau lòng nhìn cổ của cháu trai kêu lên “Ôi trời ôi trời”

Giả vờ, lại tiếp tục giả vờ.

Chúc Lăng thờ ơ nhìn họ, mím chặt môi. Nhìn mà xem, đợi thêm lúc nữa, người trong phòng ngủ chính sắp lên sân khấu rồi.

Không ngoài dự đoán, ba kế của Chúc Lăng mặc áo ngủ chạy ra, vừa liếc con trai một cái là đôi mắt đã ươn ướt, bộ dáng mềm yếu nhu nhược.

“Mai Mộ Lâm còn phải tham gia thi đấu, vợ, chuyện này chị phải xử lý tốt.”

Được lắm, cả nhà bắt đầu diễn một vở kịch lớn.

Cuối cùng mẹ Chúc Lăng lấy thái độ hận rèn sắt không thành thép kết thúc vở kịch này, thấy con trai lớn nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu giống hệt chồng cũ của bà ta còn hàm chứa sự trào phúng.

Đứa con trai này từ trước tới nay cứ khiến người ta lo lắng, không chịu sống cho tử tế, còn giống ba nó khinh thường bà ta.

Bà ta cảm thấy cậu đang thách thức danh dự của mình, mặt bà ta đỏ lên, đưa cao cánh tay lên.

...

Vu Miên cùng em trai đi đến văn phòng phẩm chọn bút.

Cũng không biết sao Vu Lễ lại có sở thích kỳ lạ như vậy, từ tiểu học đã thích đi dạo văn phòng phẩm, vở bút mua cả đống, mua về cũng không dùng.

Cô không thích hành vi lãng phí này, dù đã nói với ba mẹ mấy lần, nhưng ba Vu mẹ Vu cảm thấy đồ con trai mua là đồ dùng học tập, tích trữ ở nhà cũng không sao.

“Em mua xong chưa?”

Vu Miên kẹp một quyển sách dưới cánh tay. Thằng nhóc này không rủ bạn bè hay bạn cùng lớp dạo phố, cứ đi một mình, cô chỉ nói là ra ngoài mua sách, Vu Lễ đã nằng nặc đòi đi cùng.

Vu Miên đánh giá đứa em trai mười lăm tuổi một lát, thân hình cậu mảnh khảnh, mi thanh mục tú, sự ngây ngô hồn nhiên và hoạt bát vẫn còn, không giống như chín năm sau.

Vu Miên hai mươi tư tuổi ở nhà vợ ba năm.

Cậu ở nhà được mọi người yêu thương, chịu khổ vẫn cứ không nói cho người nhà, cuối cùng mới hết hi vọng với vợ, ôm con chạy về nhà.

Lúc đó sự hoạt bát mà cậu thể hiện ra cứ khiến Vu Miên thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhìn cậu cả ngày ngồi trong nhà với tâm thái mặc kệ sự đời khiến cô càng thêm tức giận với đứa em dâu cặn bã.

Nhà cô yêu cầu ly hôn, đối phương cực kỳ dứt khoát, không chút lưu luyến, nhưng Vu Miên lại rơi nước mắt.

Con ngươi cô tối sầm, không biết mục đích ông trời cho cô trở về để làm gì, nhưng lần này cô không thể để cho em trai gả cho người phụ nữ kia lần nữa.

Đến quảng trường, Vu Lễ kêu khát muốn mua nước, kết quả lại chạy đến tiệm trà sữa.

Vu Miên lắc đầu, trà sữa có thể giải khát à?

Nắng hôm nay hơi gắt, Vu Miên đi theo cậu, vừa nhìn đã thấy người trong quầy.

“Một cốc trà sữa đậu đỏ. Chị uống không, thêm một cốc nước chanh.” Vu Lễ nói, cậu biết chị cậu không uống trà sữa.

Vu Miên không để ý em trai nói gì, gõ gõ quầy hàng: “Cậu làm thêm ở đây à?”

Thiếu niên đang quay lưng lại với cô pha nước thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu đang định quay người lại dừng lại, pha trà sữa xong đã nói với bạn nam làm cùng bên cạnh: “Tôi đi một lúc, còn lại cậu làm nhé.”

Một người bán trà sữa khác tiếp nhận công việc, lễ phép cười với Vu Miên: “Nước chanh của chị.”

Chuẩn bị trả tiền thì anh trai bán trà sữa nói: “Có người trả tiền mời hai người rồi. Hai người là bạn của Chúc Lăng à?”

Vu Lễ ngậm ống hút tỏ vẻ khó hiểu nhìn Vu Miên, Vu Miên nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”

Nếu thật sự là Chúc Lăng, tại sao không lại chào hỏi với cô?

Sau khi đi ra, cô đuổi em trai đi: “Bạn chị ở đây, em tự đi chơi đi, còn tiền tiêu vặt không?” Cô nói rồi đưa cho cậu ba trăm tệ.

Vu Lễ cười hi hi: “Cảm ơn chị. Bạn chị bao trà sữa à? Anh ấy tốt thật đó, là nam đúng không, có phải chị nên cố lên chút không, để mà tìm anh rể cho em.”

Vu Miên liếc cậu: “Mau đi đi.”

Cô và Chúc Lăng đã là người yêu rồi, nhưng tạm thời Vu Miên chưa muốn báo cho người nhà, ngay cả Vu Lễ cũng không được, cô sợ em trai lỡ miệng khiến ba mẹ biết được.

Cô đã trải qua một lần chiến tranh gia đình nên giờ cô muốn tiến tới theo tuần tự để ba mẹ chấp nhận Chúc Lăng.

Cô nghe ngóng rồi, tiệm trà sữa này theo ca, Chúc Lăng năm giờ tan làm.

Vu Miên tìm một nơi gần đó đợi, đến khi chuông điện thoại vang lên, cô nhìn về phía tiệm trà sữa, một thân ảnh cao gầy bước ra.

...

Chúc Lăng mặc một chiếc áo trắng dài tay, hình như sợ bị đen da, cậu kéo mũi lưỡi trai thấp xuống.

Vẻ mặt cậu lạnh lùng, tay cầm một cốc trà sữa.

“Chúc Lăng.”

Lần này đối phương dừng lại, chỉ là khi Vu Miên tiến lên phía trước thì cậu quay mặt sang một bên, chỉ cho cô nhìn thấy một bên má cậu.

Tiệc tốt nghiệp tối đó, cậu cũng ủ rũ ra về.

Mấy ngày nay Vu Miên đang xử lý việc của mình và dành thời gian cho gia đình nên cô không nghĩ nhiều, lần này thấy Chúc Lăng có thái độ lảng tránh, tưởng là lần đó nói sai gì đó khiến cậu vẫn chưa hết giận.

Chúc Lăng thật sự rất dễ nổi nóng, ở trên lớp cậu thường nói móc người khác, toàn thân giống như mọc đầy gai, thường xuyên dùng nó đâm người khác, làm việc cũng xúc động.

Đây cũng là lý do chủ yếu khiến chủ nhiệm lớp không thích cậu, thêm nữa là thành tích của Chúc Lăng kém, mẹ cậu còn đút lót tiền để cậu vào trường, tổng kết lại là “thiếu niên hư hỏng”.

Trước giờ Vu Miên không nghĩ tới việc sẽ cũng loại nam sinh này hẹn hò.

Nhưng dù là trước khi xuyên về hay là bây giờ, không thể phủ nhận được trong hai năm cấp ba cùng lớp, cô thật sự rung động với thiếu niên này.

Sự rung động này sau khi mất đi đối phương rồi lại có lại càng thêm thắm thiết.

Haizz, bạn trai mình mà, phải dỗ chứ sao.

Vu Miên nhẹ giọng nói: “Cậu giận tôi à? Tôi nói chuyện không khéo cho lắm, đừng giận nữa mà.” Cô đưa tay định vén sợi tóc bên gò má cậu lên.

Chúc Lăng sững người, khi Vu Miên đυ.ng tới mặt cậu lại tránh đi.

Vu Miên lại đưa tay ra lần hai. Lần này cậu không né, cô thở phào một hơi, đột nhiên lưng cô căng cứng, cuối cùng cậu cũng lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Mặt bên trái của Chúc Lăng sưng đỏ lên, dù không ảnh hưởng đến nhan sắc cậu nhưng chỉ cần nhìn thấy ba dấu tay đỏ ửng cũng khiến người ta thấy đau lòng.

Ánh mắt Vu Miên dừng lại trên vết tích ấy: “Sao lại thế này.”

Cậu tránh né là vì không muốn cô nhìn thấy cái này?

Môi Chúc Lăng có chút trắng bệch, cậu uống một ngụm trà sữa cho đỡ khô cổ họng rồi dắt Vu Miên đến chỗ râm mát, sau đó nói với giọng điệu không chút để tâm: “Không cẩn thận bị thương.”

“Tôi không giận cậu, chỉ là không muốn cậu nhìn thấy, xấu lắm.”

Vu Miên cảm thấy lòng mình mềm nhũn: “Sao thế được, không xấu.”

Vết thương trên mặt cậu vừa nhìn là biết bị người khác đánh, Vu Miên liên tưởng đến lúc trước, cô nổi giận với Chúc Lăng vì cậu cứ bám riết lấy cô không tha, lúc đó mặt cậu cũng có một bàn tay đỏ thắm.

Chúc Lăng không phải một người dễ chọc, người thường chẳng thể đánh được cậu, vậy nên đây chỉ có thể là do những người thân cận đánh.

“Do người nhà cậu à?”

Lẽ nào người nhà cậu biết chuyện hai người hẹn hò?

Hương xà phòng tản ra từ quần áo của thiếu niên, tay Chúc Lăng như con rắn cuốn lên cánh tay cô, nắm chặt tay áo, thân thể mềm mại chui vào l*иg ngực cô.

Cậu vùi đầu vào cổ cô buồn bực nói: “Đừng hỏi nữa mà...”

Cậu quen làm nũng với Vu Miên, giọng nói trong trẻo ở cuối câu thêm chút ngọt ngào.

Tay cầm nước uống của Chúc Lăng khoác lên vai Vu Miên, vòng lấy cổ dựa sát vào cô.

Vu Miên im lặng, không nói nữa. Chỉ là nghe cậu làm nũng cùng chống đẩy khiến trái tim cô cảm thấy chua xót.

Dù hai người đứng ở một góc râm yên tĩnh nhưng suy cho cùng đây cũng là quảng trường, có rất nhiều người.

Ôm được một lúc thì Vu Miên phát hiện bác trai bác gái ngồi xung quanh đang nhìn họ, cô ho nhẹ một tiếng, bỏ Chúc Lăng ra.

Chúc Lăng cảm thấy khó hiểu.

Đến khi phát hiện ra vẻ mặt mất tự nhiên của Vu Miên thì cậu nhìn bốn phía, khoang mũi hừ lạnh một tiếng, kéo cổ áo Vu Miên hôn lên.

Giữa răng môi còn lưu lại hương trà sữa khoai môn ban nãy cậu uống, cánh môi chạm nhau khiến Chúc Lăng không hài lòng, cậu hôn sâu thêm nữa.

Vu Miên kinh ngạc đến độ sững cả người, tới khi một thứ mềm mại muốn phá vỡ phòng tuyến, không an phận mà nhích tới nhích lui.

Lúc này cô mở to mắt, lùi về sau, nhìn vẻ mặt bất mãn của đối phương, cô câm như hến.

Chúc Lăng phát hiện tai chị Vu nhà cậu đỏ bừng khiến tâm trạng cậu thoáng chốc vui vẻ lên.

Trêu chọc thật sự rất Vu Miên thú vị, cậu yêu cái sự rụt rè và ngại ngùng này ch.ết mất.

Mặt Vu Miên đỏ bừng, lúc kéo cậu đi ra chỗ khác, cô ngại ngùng chẳng dám nhìn mọi người xung quanh.

“Về sau không được làm như vậy.” Cô nhỏ giọng nói.

Chúc Lăng “Ừm” một tiếng, mang theo giọng điệu nghi vấn nói: “Như vậy là như nào? Tôi không hiểu haizz.”

Vu Miên thở dài.

“Mặt cậu đỏ thật đấy, do phơi nắng à, cần uống chút nước không?” Vu Miên đã uống hết nước chanh từ lâu, Chúc Lăng đong đưa cốc trà sữa trong tay mình.

Vị khoai môn, mùi thơm ngọt ngào, mùi rất nồng.

Giống như đôi môi mỏng mềm mại của cậu vậy.

Vu Miên nhớ lại việc ban nãy, mắt Chúc Lăng chất chứa ý cười, lấy chóp mũi mình cọ lấy chóp mũi cô, hàng mi cậu rất dài, hơi hơi chớp, như cánh bướm vậy.

Không được nghĩ nữa, nếu không cô phải về nhà với khuôn mặt đỏ như quả cà chua mất.

Cô vào tiệm thuốc mua cao dán, đưa cho Chúc Lăng: “Thoa trên mặt, về nhà lại đắp nước nóng, phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

Cậu không muốn nói thì cô không hỏi, chỉ hi vọng về sau Chúc Lăng ít khi bị thương hơn.

Biết Chúc Lăng không về nhà, còn phải đi chỗ khác làm thêm, Vu Miên nhíu mày.

Người này chỗ nào là thiếu niên hư hỏng, rõ ràng là tên cuồng làm thêm, cũng không biết tại sao cậu lại bị đồn là “tên côn đồ”.

Cô muốn hỏi Chúc Lăng có phải cậu thiếu tiền không, có phải người nhà cậu không cho cậu tiền không, nhưng cuối cùng lại không mở miệng hỏi được.

Lòng tự trọng của Chúc Lăng rất cao, cô sợ cậu không vui nên chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Trên đường về nhà Vu Miên đi qua một tiệm trà sữa, ma xui quỷ khiến cô vào mua một cốc.

“Chị đi tắm, đừng động vào đồ trên bàn đấy nhé.”

Cô nói với Vu Lễ, nói xong đi tìm quần áo.

“Gì chứ, em cũng không bảo là sẽ động vào.” Không cho cậu động, Vu Lễ trở lên tò mò, nhìn túi trên bàn.

Đó là một cốc trà sữa màu tím nhạt.