Sau Khi Bỏ Rơi Tra Nam, Tôi Được Tổng Tài Theo Đuổi Và Cưng Chiều

Chương 2: Trong bãi đỗ xe trở thành con mồi chờ đợi của Hoắc Nhị Gia.

Đến đồn cảnh sát, Hứa Uyển Du liền nhìn thấy Hoắc Nam Thành đang ở bên cạnh mẹ của cô.

Trải qua tối hôm qua, Hứa Uyển Du rất khó có thể yêu người đàn ông này như trước kia.

"Uyển Du, em đến rồi!" Hoắc Nam Thành chú ý đến cô ở cửa.

Anh ta đứng lên, vẫn là dáng vẻ nho nhã ôn hòa, trên mặt luôn mang theo nụ cười dịu dàng như gió xuân.

"Uyển Du, may nhờ có Nam Thành! Nếu không thì một người bình thường như mẹ không tiền không thế làm gì có cơ hội gặp được ba con!" Mẹ Hứa nói, nước mắt không tự chủ trào ra.

Hoắc Nam Thành an ủi: "Dì à, đừng nói như vậy! Đây là điều con nên làm, dù sao con cũng là bạn trai của Uyển Du mà!"

Hai chữ "bạn trai" thật châm chọc đối với Hứa Uyển Du.

Cô nhìn vẻ mặt giả tạo của Hoắc Nam Thành, siết chặt nắm tay.

Hoắc Nam Thành đi đến phía sau cô, nắm lấy vai cô, "Đừng lo, chuyện của ba Hứa cứ giao cho anh! Dì đã lo lắng cả buổi sáng rồi, để anh cho người đưa dì về nhà nghỉ ngơi trước."

Hứa Uyển Du cố gắng giữ bình tĩnh, nói với mẹ: "Mẹ, về nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

"Được! Có Nam Thành ở đây, mẹ yên tâm rồi!" Mẹ Hứa nói xong, bước đến trước Hứa Uyển Du nhắc nhở nhỏ, "Nam Thành bây giờ là con trai riêng của nhà họ Hoắc, tập đoàn tài phiệt số một, tương lai còn là chủ tịch của công ty niêm yết. Cậu ấy với thân phận này vẫn không rời bỏ con, Uyển Du, con phải giữ chặt đấy!"

Mẹ Hứa dặn dò xong, lên xe do Hoắc Nam Thành sắp xếp rời đi.

"Uyển Du, chúng ta cũng về công ty thôi!"

Hoắc Nam Thành không hề nhắc đến chuyện tối qua, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra, anh ta mở cửa xe cho cô và đưa bữa sáng cho cô.

"Đừng giả vờ nữa!" Hứa Uyển Du thực sự không thể giả vờ được nữa, "Hoắc Nam Thành, rốt cuộc anh coi tôi là gì?"

Lời này khiến Hoắc Nam Thành đang lái xe bật cười khẩy, "Bạn gái!

“Bạn gái? Anh cũng nói được đấy! Tối qua đưa tôi cho lão già đó, đây là việc mà bạn trai nên làm sao?”

Hoắc Nam Thành không nhanh không chậm nói: “Chẳng phải em đã nói sao? Vì sự nghiệp của anh, làm gì cũng được mà?”

Hứa Uyển Du trợn mắt, cơ thể gầy yếu tức giận đến run rẩy.

“Uyển Du, năm năm trước em đã không còn là trinh nữ rồi, giờ ngủ với một người hay hai người cũng chỉ là ngủ thôi. Đến lúc công ty lên sàn, anh sẽ không quên công lao của em đâu!”

“Chát!”

Hứa Uyển Du tát một cái mạnh vào mặt Hoắc Nam Thành. Phải biết rằng năm xưa cô vì anh ta mà đi vay tiền, không may bị người khác làm nhục! Bây giờ điều đó lại trở thành lý do để Hoắc Nam Thành sỉ nhục cô.

Hoắc Nam Thành nhìn bên má bị đánh đỏ bừng, tức giận lấy ra một xấp tài liệu, ném về phía cô, “Hứa Uyển Du, nếu không muốn ba em ngồi tù, tối nay đi tiếp rượu cho anh!”

Hôm nay, Hoắc Nam Thành thậm chí không thèm giả vờ nữa.

“Chú hai của anh tối qua về nước, đó là Hoắc Lãnh Hi, nổi tiếng khắp nước A với biệt danh Hoắc Nhị Gia! Lần này có lên sàn hay không đều dựa vào sắc mặt của Hoắc Nhị Gia. Nếu em không phục vụ tốt, chuyện của ba em tự em lo liệu đi!”

Nói xong, Hoắc Nam Thành tức giận xuống xe, đóng sầm cửa lại.

Trái tim Hứa Uyển Du hoàn toàn chết lặng, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Năm năm tình cảm, thà nuôi chó còn hơn!

“Reng reng~”

Chiếc điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, đó là một tin nhắn từ một số lạ: “Cô Hứa Uyển Du, sáng nay vội quá, qυầи ɭóŧ còn chưa lấy đấy?”

Những dòng chữ nóng bỏng, đầy du͙© vọиɠ.

Hứa Uyển Du nhớ đến tên trai bao kia, “Không cần nữa, vứt đi!”

Ở cách đó không xa, một chiếc Cayenne đang đậu trong bãi đỗ xe của công ty.

Ngồi ở ghế sau, Hoắc Lãnh Hi chăm chú quan sát Hứa Uyển Du bước xuống từ xe, nhắn lại: “Nếu em không cần, vậy tôi sẽ treo nó ở cửa công ty của em!”