Lão Đại Mạt Thế Xuyên Đến Nữ Tôn Kiều Dưỡng Phu Quân

Chương 3

Hắn vô cùng căm ghét nữ nhân này, kẻ luôn ức hϊếp bọn họ. Hắn từng nghĩ rằng việc bị mua về là một khởi đầu tốt đẹp, không ngờ lại là khởi đầu của một cơn ác mộng khác. Khi hắn cúi xuống giúp nguyên chủ chỉnh lại y phục, ánh mắt chợt bắt gặp một hòn đá trên mặt đất. Không do dự, hắn cầm lấy và đập thẳng lên đầu nguyên chủ.

Máu lập tức tuôn ra như suối, chỉ nghe một tiếng “Bốp,” nguyên chủ ngã gục trên mặt đất, bất động.

Cố Lâm khi ấy sợ hãi đến mức co rúm người lại, miệng lắp bắp không ngừng: “Không phải ta, không trách ta, là ngươi tự chuốc lấy, không phải ta, ta không có gϊếŧ người!”

Cố Hoa và Cố Bách nghe tiếng động vội vàng chạy ra, thấy thê chủ nằm trên đất với máu chảy đầm đìa, cả hai đều hoảng sợ. Cố Bách, dù sao cũng là đại ca, nhanh chóng trấn tĩnh, chỉ huy mọi người đưa nguyên chủ về phòng.

Cố Hoa cúi xuống kiểm tra hơi thở của nguyên chủ, thấy rất yếu ớt, e rằng không qua khỏi. Hơn nữa, nhà họ chẳng còn tiền để mời đại phu, mà thê chủ lại mang tiếng xấu trong thôn. Trong khoảnh khắc đó, Cố Hoa chợt có ý nghĩ đen tối: Nếu thê chủ chết đi, bọn họ sẽ không còn bị hành hạ, ức hϊếp nữa.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn tối sầm lại. Hắn biết rõ, nam nhân ở thế giới này sống đã rất khó khăn, nếu thê chủ chết, bọn họ e rằng cũng chẳng sống nổi. Cố Hoa cảm thấy như rơi vào tuyệt vọng, thậm chí muốn buông xuôi tất cả.



Không trách được khi nàng tỉnh lại, ba phu lang đều nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, biểu cảm vừa kỳ quái, vừa phức tạp, xen lẫn chút oán hận.

Nói vậy, nàng vừa xuyên không tới đã được “tặng” ba phu lang? Cũng tốt thôi, ít nhất họ có thể giúp đỡ nàng một tay, làm trợ thủ.

Rốt cuộc, Lãnh Cấm Cấm cảm thấy may mắn vì mình còn sống, hơn nữa không cần phải sống trong cảnh mỗi ngày đều như ngày cuối cùng như kiếp trước. Cuộc đời này, chẳng phải quá tốt sao?

Đường đều do bản thân mà đi, cuộc sống cũng do chính mình quyết định. Vì thế, hiện tại, Lãnh Cấm Cấm không hề cảm thấy khổ sở, trái lại, trong lòng tràn ngập sự phấn khích – phấn khích vì được tồn tại, vì được tự do.

Nàng biết rõ tính cách mình và nguyên chủ hoàn toàn trái ngược, nhưng không hề có ý định bắt chước cách nói năng của nguyên chủ, vì chẳng cần thiết. Nếu có ai nghi ngờ, chỉ cần nói một câu: “Ta từng đi qua quỷ môn quan, giờ đây sống lại, chẳng phải đủ để giải thích rồi sao?”

Ý tưởng của nàng rất đơn giản: Hợp thì ở, không hợp thì đi. Nếu nơi này khiến nàng thoải mái, nàng sẽ ở lại. Nhưng nếu toàn là phiền toái, nàng không muốn dành thời gian giải quyết những mớ rắc rối này. Cùng lắm thì vỗ tay rời đi, quay lưng mà sống cuộc đời của riêng mình.