Khi về đến trước sân nhà, nhìn thấy ngôi nhà hai tầng hoang tàn không sức sống, bên trong tối om, cỏ dại mọc um tùm quanh sân. Tay chân cô lạnh toát, có chút sợ hãi không dám bước vào. Sợ rằng người bên trong đã bị bắt đi mất.
Hệ thống an ủi cô, "Ký chủ đừng tự dọa mình, hàng rào sắt ngoài sân vẫn được khóa chặt mà. Nếu nam chính bị bắt đi, bọn họ làm gì có thời gian để khóa cửa."
Đúng, cửa vẫn đang đóng, không sao đâu! Tống Thanh bước vào nhà, thấy Giang Thần Vũ vẫn nằm yên ổn trên giường, cô mới hoàn toàn thở phào, mềm nhũn ngã xuống ghế sofa.
"Sao vậy?" Giang Thần Vũ mở miệng hỏi cô, hắn dùng tinh thần lực bao trùm quanh khu vực này, thấy cô đứng ở cửa một cách kỳ lạ trong vài phút, khi trở lại thì trông như vừa thoát chết.
Bây giờ đã là bảy, tám giờ tối, trời đã tối hẳn, Tống Thanh chỉ có thể thấy mờ mờ bóng dáng của hắn, cô ngồi dậy từ ghế sofa và lắc đầu, "Không có gì, chỉ là ra ngoài gặp nhiều dị năng giả nên sợ anh bị bọn họ bắt đi."
"Tôi không sao, cô ra ngoài cả buổi chiều, có tìm được gì để ăn không?"
Thực tế là chiều nay có hai đợt người đến tìm hắn, nhưng hắn đã dùng tinh thần lực khống chế, ám chỉ rằng đã tìm kiếm xong, khiến họ phải đi nơi khác. Nếu không sợ xử lý thi thể phiền phức, hắn đã gϊếŧ hết những người đến bắt hắn rồi.
Tuy nhiên, Giang Thần Vũ không có ý định nói điều này với Tống Thanh, vẫn tiếp tục giả vờ là một người yếu ớt không thể tự lo liệu trước mặt cô.
"Tìm được nửa gói muối, tối nay chúng ta không phải ăn cháo nhạt nữa." Tống Thanh vui vẻ nói.
Tầm nhìn mờ mịt, cô rất không quen, nhưng đây không phải căn cứ, điện đã bị cắt hoàn toàn. Nghĩ đến những thứ tìm được chiều nay, hình như có hai cái nến thơm, cô hứng khởi lấy ra, đốt lên, đặt một cái trên tủ đầu giường và một cái trên bàn nhỏ trước ghế sofa.
Ánh sáng lập tức tỏa ra, khuôn mặt Giang Thần Vũ trên giường cũng không còn trắng bệch như hôm qua, qua một ngày dưỡng sức đã có chút hồng hào.
Tống Thanh càng vui hơn, "Đói chưa, chờ tôi một lát, tôi ra ngoài nấu cháo."
Cô đặt nồi có gạo và nước lên bếp, ngồi xuống bậc thềm để nhóm lửa. Dùng giấy để châm lửa, sau đó nhét gỗ vào, lửa bùng lên, cô chống đất đứng dậy. Nhưng dưới tay có gì đó đang động, tim cô thắt lại, theo phản xạ nắm lên, qua ánh sáng từ bếp, cô thấy một con gián đen to bằng bàn tay với nhiều cái chân nhỏ đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay, mắt cô mở to kinh hoàng.
"Á á á á!"
Cô quăng con gián đi và hét lên, chạy thẳng vào nhà, nhảy lên giường, ôm chặt eo Giang Thần Vũ, toàn thân run rẩy.
"Hu hu, có con gián, sợ quá, to lắm!"
Tống Thanh ôm chặt lấy người đàn ông để tìm cảm giác an toàn.
Giang Thần Vũ: "..."
Hắn vốn không quen người khác chạm vào mình, cố gắng nhịn cảm giác muốn kéo cô xuống giường, duy trì hình ảnh dịu dàng và trầm ổn, nhẹ nhàng vỗ vai cô trấn an.
"Không sao, con gián đã chết rồi."
Nói xong, hắn gϊếŧ chết con gián đang nằm cạnh nồi cháo, còn đang lờ đờ quạt cánh. Dù hắn không ngờ, với tinh thần lực mạnh mẽ khi sống lại, người đầu tiên hắn dùng tinh thần lực để gϊếŧ không phải là kẻ thù, cũng không phải dị năng giả đến bắt hắn, mà là một con gián.
"Thật không?" Nhận ra tư thế của mình không đúng, Tống Thanh lúng túng buông hắn ra, quỳ bên giường, mắt mở to, đầy hy vọng nhìn hắn.
Ngoài kia có một con gián to như thế, cô hoàn toàn không dám ra ngoài. Giang Thần Vũ gật đầu, "Thật mà, tôi có dị năng tinh thần, tuy bây giờ cấp độ không cao nhưng gϊếŧ một con gián thì không khó."
Lời này khiến Tống Thanh nhớ lại rằng hắn có song hệ dị năng, mặc dù bị giam cầm hơn một năm, dị năng không thể thăng cấp, nhưng dù sao hắn cũng là thiên tài chỉ trong vài tháng đầu tận thế đã đưa cả dị năng trị liệu và tinh thần lên cấp hai. Một con gián nhỏ xíu chắc chắn không thành vấn đề. Hơn hẳn dị năng hệ thổ vô dụng của cô.
Nhớ lại lần trước nghe lời hệ thống, dùng dị năng hệ thổ, nhưng chỉ ngưng tụ thành một cục đất nhỏ, định ném vào zombie nhưng lại làm đất văng vào đầu mình. Từ lần đó trở đi, cô không dùng dị năng nữa, có lẽ nên dùng nhiều hơn, ít nhất cũng có thể chôn được con gián.