Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu rọi vào phòng ngủ đơn sơ từ bên ngoài sân. Trên giường là một người đàn ông với làn da nhợt nhạt, gầy đến tiều tụy, tựa lưng vào đầu giường. Ánh mắt của hắn dừng lại trên những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong ánh nắng từ cửa sổ, thần sắc bình thản.
Lúc này, tiếng động nhỏ từ chiếc ghế sofa chuyển hướng sự chú ý của hắn. Hắn quay đầu nhìn về phía chiếc ghế sofa đôi màu xám cách đó không xa. Cô gái đang cuộn tròn ngủ trên đó, chân tay quấn quanh chiếc chăn mỏng. Bộ đồ dài tay rộng thùng thình của cô sau một đêm bị cọ xát, để lộ một đoạn da tay và chân trắng mịn.
Mi mắt cô nhanh chóng rung động, cơ thể quằn quại không yên trên chiếc sofa chật hẹp. Đầu tiên là đôi chân nhỏ sáng bóng lơ lửng bên ngoài sofa, rồi đến nửa phần mông, cuối cùng “bịch” một tiếng, ngã xuống đất.
Giang Thần Vũ: “...”
Hắn ngẩn ra một lúc rồi mỉm cười lắc đầu. Tống Thanh ôm lấy phần hông đau nhức, ngồi bật dậy từ dưới đất, mơ màng mở mắt, ánh nhìn chạm phải nụ cười của Giang Thần Vũ. Khuôn mặt gầy gò của hắn thoáng hiện nụ cười, xua tan phần nào vẻ u ám do thân hình gầy yếu mang lại, để lộ khí chất thanh tú, cuốn hút.
Trong thoáng chốc, cô như thấy lại chàng thiên tài y học rực rỡ từng dẫn dắt đội ngũ nghiên cứu virus trong những ngày đầu của tận thế, đầy tự tin. Tống Thanh cười ngây ngốc, chào hắn: “Chào buổi sáng!”
Ánh nắng buổi trưa chói lòa, Giang Thần Vũ miễn cưỡng đáp lại cô: “Chào.”
“Ký chủ, nhanh lên nào,” Hệ thống phá đám cô.
Hả? Nụ cười trên khuôn mặt Tống Thanh sững lại, ánh mắt chuyển từ Giang Thần Vũ ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng rực rỡ ngoài sân chiếu sáng cả những đám cỏ dại, trong lòng cô ngượng ngùng. Sao cô lại ngủ tới tận trưa rồi?
Nói với Giang Thần Vũ một tiếng, cô đứng dậy đi ra sân nấu cháo. Hôm qua đói quá, cô đã dùng một cân gạo để nấu một nồi cháo đặc, hai người bọn họ ăn hết sạch. Nhìn tình hình này, bốn cân gạo của cô chẳng ăn được bao lâu, Tống Thanh nhìn chằm chằm vào nồi cháo, trầm tư. Cô đốt lửa rồi đi vào nhà rửa mặt. Tiện tay bưng ra một chậu nước để Giang Thần Vũ rửa mặt.
Sau khi ăn xong bát cháo trắng nhạt nhẽo, Tống Thanh như được hồi sinh, liền ra ngoài kiếm thức ăn. Cháo trắng chỉ làm đầy bụng, miệng cô đã nhạt nhẽo đến mức không chịu nổi rồi. Từ một nơi mà cô có thể thoải mái ăn gà rán, đồ nướng, trà sữa đủ loại, bây giờ đến đây, cô cảm thấy thật chua xót.
Ở đây đừng nói đến những món ăn đa dạng, ngay cả no bụng cũng là một vấn đề khó khăn! Nghĩ đến thịt kho tàu, gà xé phay đầy dầu mỡ, Tống Thanh nuốt nước miếng thèm thuồng.
Hoàn toàn thấu hiểu câu nói "từ tiết kiệm sang xa hoa dễ, từ xa hoa trở về tiết kiệm khó" rồi.
Lang thang tìm kiếm trong khu chung cư một lúc, không thấy thức ăn, nhưng cô lại tìm được vài chiếc chăn sạch và một số vật dụng như ba lô. Nghĩ rằng sau này sẽ cần dùng đến, Tống Thanh nhét tất cả vào không gian hệ thống. Cuối cùng, khi trở về nhà, cô chỉ tìm được nửa túi muối ở một góc khuất.
Cô lạc quan nghĩ, ít nhất cũng không phải ăn cháo trắng không có vị nữa, trên đường về còn hái được một ít rau dại ven đường. Khi sắp về tới chỗ ở, cô bắt gặp hai người đàn ông mặc đồ đen. Tim Tống Thanh đập thình thịch, cô vội trốn vào chỗ tối bên tòa nhà gần đó, cẩn thận quan sát họ từ sau bức tường.
Thấy một người có đôi cánh mọc từ sau lưng, bay vào những căn nhà từ tầng hai trở lên, người còn lại thì đá cửa vào tầng một, lần lượt lục soát từng ngôi nhà. Hai người họ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cả buổi chiều đi ra ngoài, cô đã gặp vài nhóm người như vậy. Ở khu chung cư cạn kiệt tài nguyên gần căn cứ này, vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều dị năng giả như vậy, nghĩ cũng biết là họ đang tìm Giang Thần Vũ.
Sợ Giang Thần Vũ xảy ra chuyện, Tống Thanh lo lắng đứng yên tại chỗ. Cô muốn quay về xem tình hình của hắn, nhưng lại ngại hai người dị năng ở bên ngoài, sợ họ bám theo mình rồi rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đợi đến khi trời tối mịt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Tống Thanh mới dám ra ngoài, lao nhanh về chỗ ở. Nơi cô chọn để ở nằm ở góc khu chung cư, xung quanh có những tòa nhà cao che chắn, chắc không dễ bị phát hiện. Tống Thanh tự an ủi bản thân.