Ánh mắt hai người giao nhau.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, biểu cảm của Cố Dữ vẫn rất thản nhiên, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.
Dụ Nguyễn còn tưởng người kia đang tìm cách từ chối, ai ngờ người đứng trước mặt lại khẽ động môi, không nói gì mà trực tiếp bước về phía cậu.
Dụ Nguyễn vội vàng lấy một cái bát thủy tinh, cho thạch vào, rưới nước đường rồi cho các nguyên liệu khác lên, sau đó đặt bát trước mặt hắn.
Việc tìm được một người bản địa trông có vẻ kén ăn thử món này trước khi đem cho thầy Diệp Ỷ Châu, đúng là có hời mà.
Hy vọng sau khi Cố Dữ thử sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà ngay lập tức.
Hắn cúi đầu, hàng mi dày rợp bóng xuống mắt trông có chút lười biếng.
Dụ Nguyễn hồi hộp quan sát, Cố Dữ nhìn lướt qua mép bát thủy tinh, rồi dừng lại ở chiếc thìa sứ in hình chú gấu, hắn dừng lại vài giây nhưng không nói gì mà nhấc bát lên.
Cảm giác mát lạnh tan ra trên đầu lưỡi, kèm theo vị ngọt ngào đậm đà, hạt lạc giòn thơm, kết hợp với mùi thơm nhẹ của hoa quế và vị chua ngọt của rượu nếp, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Cố Dữ khẽ dừng lại, hàng mi dài rủ xuống che giấu suy nghĩ trong mắt.
Động tác của hắn rất nhã nhặn, ăn chậm rãi mang một vẻ quý phái khó tả, trông vô cùng đẹp mắt.
Chẳng mấy chốc, bát thạch đã hết sạch, Cố Dữ đặt bát xuống bồn rửa và nói: "Cảm ơn vì bữa ăn."
Dụ Nguyễn quan sát biểu cảm của Cố Dữ, không biết hắn ăn xong cảm thấy thoải mái hay không vui. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu cậu không quen, thì thực ra không cần phải cố ăn hết đâu..."
Đã đói đến thế mà còn có thể giữ ý tứ như vậy, xem ra món thạch của cậu không phải chỉ dở bình thường.
Mà là cực kỳ dở.
Dụ Nguyễn không khỏi nghĩ vậy.
Không ngờ người kia thản nhiên nói: "Cũng được đấy."
Dụ Nguyễn: "?"
Sao người này lại lịch sự quá vậy!
Dụ Nguyễn nhìn hắn đầy kinh ngạc theo như biểu hiện vừa rồi, chắc chắn Cố Dữ không quen ăn món thạch này, đến mức này mà hắn vẫn lịch sự khen ngợi mình...
Dụ Nguyễn bỗng thấy hối hận vì đã tự tiện nghĩ Cố Dữ là người khó tính và khó gần.
Cậu nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu, nhưng thật ra cậu không cần phải làm vậy đâu. Nếu món ăn này được người ta thích thì tôi sẽ rất vui, còn nếu không ngon, tôi cũng sẽ cố gắng cải thiện. Thật đấy, cậu không cần khách sáo đâu!"
Cố Dữ: "?"
Hắn cúi đầu nhìn Dụ Nguyễn đứng bên cạnh mình với vẻ mặt nghiêm túc, cảm thấy thật khó hiểu.
Sau khi dừng lại vài giây, Cố Dữ không nói thêm gì nữa mà chỉ thu tay về.
Còn Dụ Nguyễn thì cảm thấy mình cần phải nghĩ cách bù đắp lại cho Cố Dữ,
Dù gì thì cậu đã ở đây lâu, tiền thuê nhà lại rẻ như thế, cậu thực sự rất cảm kích. Lần này lại mời hắn ăn món thạch dở tệ, rõ ràng là lỗi của cậu.
Chưa kịp nghĩ gì khác thì cậu đã thấy người kia lại cầm lấy một cái bát khác rồi tự lấy thìa từ tay cậu, múc thạch rau câu vào bát, rưới nốt chỗ nước đường còn lại lên.
"Như thế này phải không?"
Hắn lười nhác hỏi.
Dụ Nguyễn: "?"
Cố Dữ liếc qua, đôi mắt buông hờ mang theo vẻ mệt mỏi, hắn chậm rãi nói: "Rưới nước đường lên đúng không?"
Dụ Nguyễn: "??"
Nói thế nghĩa là không dở à???
Cậu ngơ ngác nhìn đường nét sắc sảo của khuôn mặt Cố Dữ, sau đó vô thức gật đầu.
"Cảm ơn."
Cố Dữ đáp lại một cách tùy tiện, hắn bắt chước cách làm của cậu rồi bưng bát thạch lên quay người bước về phòng ngủ.
Trước khi ra khỏi bếp, hắn bỗng liếc mắt sang Dụ Nguyễn, người vẫn còn ngơ ngác đứng bên cạnh bếp nói: "Tháng sau không cần chuyển tiền thuê nhà."
Không đợi Dụ Nguyễn kịp phản ứng, Cố Dữ đã tùy tiện vẫy tay, bóng dáng cao gầy biến mất khỏi phòng khách, chỉ để lại Dụ Nguyễn với cánh cửa phòng đóng chặt.
Đã một lúc lâu sau, Dụ Nguyễn mới nhận ra điều gì đã xảy ra.
Cậu vừa... được đối phương khen sao?
Món thạch băng giá giá ba trăm tinh tệ một bát... Dù tiền thuê nhà có rẻ thì hắn cũng quá dư dả rồi đấy?!