Hắn bước vào phòng khách rồi đi về phía bếp định lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn dừng bước, đứng yên mà không nói lời nào.
Nghe thấy tiếng động, Dụ Nguyễn nhìn về phía phát ra tiếng theo phản xạ.
Quả nhiên là bạn cùng nhà của cậu, Cố Dữ.
Tóc Cố Dữ còn hơi ẩm, những lọn tóc nhỏ hơi vểnh lên dính vào làn da trắng nõn kia, có lẽ là do vừa tắm xong, người hắn tỏa ra một luồng hơi ẩm, những giọt nước đọng trên xương quai xanh tinh tế, mùi pheromone của Alpha lan tỏa trong không khí khiến Dụ Nguyễn nổi da gà khiến cậu vội vàng nhìn đi nơi khác.
Sống chung với Alpha đúng là không dễ chịu chút nào.
Có lẽ do không có mối lo về giới tính, hai Alpha sống chung với nhau không phải bận tâm những chuyện lặt vặt, nên cũng chẳng cần chú ý đến việc điều chỉnh pheromone.
Vốn dĩ điều này chẳng thành vấn đề, nhưng khổ nỗi Dụ Nguyễn lại là một Omega giả thành Alpha, điều này khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
Bản năng phục tùng Alpha của Omega khiến cơ thể cậu mềm nhũn, thậm chí ngón tay cũng có chút run rẩy, nhưng Dụ Nguyễn lại không thể để người khác biết mình là Omega, nên ngoài ngày đầu tiên chuyển đến, hầu như cậu đều tránh mặt hắn.
May thay, trông Cố Dữ có vẻ là một công tử con nhà giàu, ngày nào cũng sống rất thoải mái, không phải lo cơm áo gạo tiền như Dụ Nguyễn. Khi Dụ Nguyễn đi làm về, công tử này thường đã tắt đèn đi ngủ, nên hai người hiếm khi gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên họ tình cờ đυ.ng mặt nhau như thế này.
Dụ Nguyễn ngại ngùng cười với hắn rồi chào hỏi: "Trùng hợp quá, cậu cũng được về sớm à?"
Cố Dữ liếc cậu một cái: "Tôi không phải lên lớp."
Dụ Nguyễn lập tức càng thêm ngượng ngùng.
May mà công tử này không có ý muốn bận tâm đến mối quan hệ sống chung này, mà chỉ nhạt nhẽo thu hồi ánh mắt rồi bước tới tủ lạnh.
Hắn đứng trước tủ lạnh, những ngón tay thon dài lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp từ chiếc tủ trống không, rồi vặn nắp ra.
Yết hầu nhấp nhô dưới lớp da đẫm hơi nước theo động tác của hắn, từng giọt nước rơi vào trong cổ áo, làm ướt một mảng nhỏ của chiếc áo choàng.
Dụ Nguyễn thấy Cố Dữ không muốn nói chuyện với mình thì cũng ngoan ngoãn quay trở lại với công việc của mình, tiếp tục nấu đường hoa quế.
Nước đường màu mật nâu sánh quyện sôi sùng sục dưới đáy nồi, sủi tăm và tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Xem ra là sắp được rồi.
Có vẻ như... cậu đã khá thành công?
Dụ Nguyễn vui vẻ bưng nồi lên rồi đổ nước đường vào bát, chuẩn bị để nguội rồi sẽ trộn với thạch rau câu.
Ngay lúc này, một âm thanh lạ bỗng phát ra từ bên cạnh cậu.
Dụ Nguyễn ngơ ngác nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy chủ nhà đang cầm chai nước khoáng nhìn về phía mình với vẻ mặt lạnh lùng, âm thanh kia như tiếng bụng đói, khiến sắc mặt người trước mặt càng thêm tệ đi vài phần.
Dụ Nguyễn: "..."
Cậu đứng ở bếp, hai người nhìn nhau thật lâu.
Người kia nhíu mày đầy bực bội, rõ ràng là đang không vui, hắn tùy tiện vặn nắp chai nước khoáng lại, ném vào thùng rác rồi bước ra khỏi bếp.
Dụ Nguyễn cảm thấy vô cùng lúng túng, khi nhìn bạn cùng nhà sắp bước ra khỏi bếp, lòng thương hại hiếm hoi của cậu nổi lên.
Sau khi suy nghĩ một lát, cậu thử hỏi: "Tôi nấu hơi nhiều... Nếu cậu không chê thì có muốn thử chút không?"
Nghe vậy, chân người kia đang bước ra khỏi cửa bỗng dừng lại.
Đôi mắt xanh thẫm liếc vào trong bếp.
Dụ Nguyễn: "... Có thể ăn tạm rồi sau đó gọi thêm đồ ăn ngoài cũng được."
Cố Dữ không nói gì.
Dụ Nguyễn cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng đúng, hắn là thiếu gia nhà giàu, chắc chắn sẽ không quen ăn mấy món "dân dã" như thế này. Ngay cả kiếp trước, thạch rau câu vốn không phải là món đắt đỏ, nên việc người kia không thích cũng rất bình thường.
Nếu không phải thấy hắn có vẻ đói, Dụ Nguyễn cũng chẳng mời làm gì.
Cậu nuốt xuống những thắc mắc trong lòng rồi khẽ nói: "Món này vị rất đơn giản, không bằng mấy món của các đầu bếp chuyên nghiệp đâu."