Trong khoảnh khắc đó cậu ta quên mất rằng người trước mặt mình là một Alpha. Dù sao thì thiếu niên xinh đẹp này trông quá yếu đuối, không hề giống một Alpha đứng đầu. Ở trường mọi người cũng thường lén cười nhạo Dụ Nguyễn, nói rằng cậu "ẻo lả" như một Omega.
Trong xã hội này, dù là Alpha hay Omega, đều rất hiếm và quý giá, nhưng có một số hành vi, khi Omega làm thì dễ thương, còn Alpha làm thì chỉ có thể coi là đáng ghét.
Có phải đầu Dụ Nguyễn bị đυ.ng vào chỗ nào đó rồi không?
Dám bắt chước Kỷ Hoài để tìm kiếm sự thương hại của mọi người?
Ánh mắt của Hà Tân lộ rõ sự ghê tởm, bàn tay đang giơ cao sắp vung xuống—
"Thôi đi."
Một bàn tay khác bất ngờ xuất hiện, nắm lấy vạt áo của Hà Tân. Kỷ Hoài, người vừa lên tiếng nhíu mày liếc nhìn Dụ Nguyễn một cách hờ hững, rồi nói với Hà Tân: "Không cần thiết đâu, đối với loại người như cậu ta thì đánh chỉ làm bẩn tay cậu thôi."
Bị ngăn lại đột ngột nên cơn giận của Hà Tân bị kìm nén, không thể phát tiết ra, cậu ta vô cùng khó chịu, nhưng người lên tiếng lại là Kỷ Hoài, nên cậu ta chỉ có thể nhịn xuống. Hà Tân hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Dụ Nguyễn và nói: "Xem như cậu may mắn đấy."
“Dụ Nguyễn, tôi nói cho em biết, trường học đã biết chuyện này rồi và đang thảo luận về việc xử phạt cậu! Lát nữa, thầy chủ nhiệm sẽ tới thông báo kết quả, cậu nghĩ cậu còn có thể ngồi đây sao?”
Hà Tân nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
Tuy nhiên, Dụ Nguyễn hoàn toàn không để ý đến lời của Hà Tân mà chỉ lén liếc nhìn Kỷ Hoài với ánh mắt đầy biết ơn.
Cảm tạ trời đất! May mà cậu không vướng phải một nam chính kiểu thích động tay động chân!
Nếu thật sự bị Hà Tân tát, khuôn mặt yếu ớt của một Omega chắc chắn sẽ sưng lên ngay lập tức. Bị đánh không phải là điều quá to tát, nhưng nếu bị thương, cậu còn phải lấy một phần trong số tiền sinh hoạt ít ỏi để mua thuốc.
Vài ngày trước, Dụ Nguyễn đã tốn một số tiền lớn để mua thuốc ức chế, hiện giờ trên người cậu không còn đến 100 tinh tệ, cậu thật sự không còn tiền nữa.
Dụ Nguyễn cảm thấy rất biết ơn rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Chưa ngồi được bao lâu, bên cạnh cậu lập tức xuất hiện một người.
Người vừa tới là Du Phi, trong lớp cậu ấy cũng có mối quan hệ khá tốt với Dụ Nguyễn. Cậu ấy đã mượn bài tập của Dụ Nguyễn để chép vài lần, dần dần, mối quan hệ hữu nghị của bọn họ cũng hình thành.
Dụ Nguyễn học khá giỏi, nhưng lại là một học sinh cá biệt, Du Phi rất kính trọng cậu, đặc biệt là đối với cuốn vở bài tập của Dụ Nguyễn.
Cậu ấy nhỏ giọng nói: “Loại người gì vậy chứ, thật phiền phức. Cậu học hành đâu có tệ, còn phải chơi xấu Kỷ Hoài để làm gì? Đừng quan tâm đến Hà Tân, chắc là cậu ta ghen tị vì cậu là một Alpha. Cậu ta phân hóa thành Beta, không bằng được Lê Hoành nên chỉ có thể trút giận lên người cậu thôi.”
Lê Hoành là vai chính công trong truyện, còn Hà Tân nhiều lắm cũng chỉ là đàn em mà thôi, tất nhiên không thể so sánh với hắn ta được.
Dụ Nguyễn thầm nghĩ.
Tuy Hà Tân không thể so với Lê Hoành, nhưng so với loại pháo hôi như Du Phi thì vẫn hơn một đoạn dài.
“Không sao.” Dụ Nguyễn cất cặp vào ngăn bàn rồi bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng không ở đây lâu nữa.”
Nghe vậy, Du Phi ngạc nhiên mở to mắt: “Không phải chứ, cậu thực sự chịu thua à? Trước giờ cậu không phải là người như vậy mà!”
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại tỏ vẻ chán nản.
“Cũng đúng, ai bảo Kỷ Hoài được thầy cô quý mến, lại có Lê thiếu gia bảo vệ. Chúng ta chỉ là dân nghèo nên đâu thể sánh bằng được…”
Nói đến đây, Du Phi tức giận vỗ mạnh vào bàn.
Tiếng “rầm” vang lên, toàn bộ ánh mắt trong lớp lập tức tập trung lại.
“Làm cái gì đấy?!”
Tiếng quát giận dữ vọng từ ngoài cửa lớp vào, một người đàn ông trung niên thấp bé xuất hiện. Đầu ông ta hói dần trán bóng loáng, trước ngực đeo một huy hiệu biểu trưng cho tầng lớp lãnh đạo.