Là chủ nhiệm giáo dục của Học viện Tân Nhạc.
Du Phi lập tức có chút ngượng ngùng: “Không có gì, không có gì, em chỉ phát điên một chút thôi...”
Chủ nhiệm giáo dục trừng mắt nhìn cậu ấy rồi lấy ra một chiếc khăn trắng lau mồ hôi trên trán. Sau đó, ông ta cẩn thận tránh sang một bên: “Giáo sư Diệp, mời cậu.”
Lúc này, mọi người mới chú ý thấy ngoài cửa lớp còn có một người khác.
Người đàn ông cao hơn chủ nhiệm giáo dục một cái đầu đứng yên lặng. Khi nghe lời này, anh mới bước vào. Anh chậm rãi đi đến bục giảng, ánh mắt chạm Dụ Nguyễn.
Không biết có phải là do Dụ Nguyễn tưởng tượng hay không, nhưng cậu cảm thấy hình như Diệp Ỷ Châu đã cười với mình.
Dụ Nguyễn lập tức cúi đầu, cố gắng tránh xa anh.
Bây giờ là lúc nam chính đang muốn hạ bệ cậu, cậu không thể liên lụy đến người vô tội.
Thấy Dụ Nguyễn không muốn để ý đến mình, Diệp Ỷ Châu cũng không giận. Anh kéo ghế ra, không thèm nhìn đến chủ nhiệm giáo dục đang nơm nớp lo sợ bên cạnh mà ngồi xuống một cách vô tao nhã.
Khí thế thuộc về một Alpha mạnh mẽ tỏa ra lập tức khiến cho cả lớp học vốn náo nhiệt trở nên im lặng.
Các học sinh trong lớp đều đã phân hóa, nên rất nhạy cảm với sự hiện diện của pheromone. Mặc dù Diệp Ỷ Châu đã cố ý thu pheromone lại, nhưng luồng khí toát ra vẫn làm nhóm học sinh vừa mới phân hóa cảm nhận được sự đàn áp trước anh.
Chủ nhiệm giáo dục ho khan một tiếng rồi khẽ hắng giọng. Nói thật, dù ông ta là một Beta, nhưng việc đứng cạnh Diệp Ỷ Châu cũng khiến ông ta cảm thấy sợ hãi, chân run lẩy bẩy. Cảm giác đó gần giống như đám học sinh này, nếu không phải vì giữ thể diện thì có lẽ ông ta đã quỳ xuống tại chỗ rồi.
Những Alpha tinh anh của Tinh Cầu Thủ Đô thật đáng sợ sao?!
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy không thoải mái lắm nên lại lau mồ hôi, nhớ lại mục đích của mình, ông ta lập tức tỏ ra cứng rắn hơn. Cơ mặt ông ta co giật, giọng nói nghiêm khắc: “Dụ Nguyễn là ai? Mau đứng lên!”
“Là em.”
Nghe thấy mình bị gọi tên, Dụ Nguyễn nhanh chóng giơ tay, tạo ra một chút cảm giác tồn tại.
Ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục hướng về phía cậu, khi nhìn thấy khuôn mặt của Dụ Nguyễn, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
Ông ta giận dữ chỉ vào Dụ Nguyễn rồi phẫn nộ nói: “Em có biết lần này em gây ra chuyện, suýt nữa khiến trường chúng ta bị mất quyền thi cử không?! Toàn trường đều bị em hại thê thảm, em có biết xấu hổ không?!”
Dụ Nguyễn ngoan ngoãn cúi đầu ăn chửi.
“Ban đầu, trường đã quyết định xử phạt em thật nặng, nhưng...”
Nói đến đây, ánh mắt chủ nhiệm chuyển sang nhìn Kỷ Hoài với biểu cảm kỳ lạ, ông ta hít sâu một hơi, rồi tiếp tục nói: “Nhưng bạn học Kỷ Hoài nói rằng em cũng có hoàn cảnh khó khăn, nên không truy cứu thêm. Chỉ đuổi học thôi, cũng không muốn làm khó em nữa.”
Nói xong, ông ta chỉ vào Dụ Nguyễn rồi giận dữ nói:
“Người như em dù có vào đại học Tinh Vân cũng không làm nên được trò chống gì! Còn không mau cảm ơn Kỷ Hoài vì đã cho em cơ hội?”
Kỷ Hoài mỉm cười khiêm tốn rồi lắc đầu: “Bạn Dụ chắc cũng không cố ý đâu, thầy tha cho cậu ấy đi.”
“Nhìn người ta đi, rồi nhìn lại em đi!” Nghe vậy, chủ nhiệm giáo dục càng thêm tức giận.
“Em có ý kiến gì về hình phạt của trường không?”
Dụ Nguyễn thành thật lắc đầu rồi vui vẻ đáp: “Dạ không!”
“Vậy thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây!” Chủ nhiệm giáo dục lập tức quát tháo.
“Sau này đừng xuất hiện ở Học viện Tân Nhạc nữa, tôi gặp một lần đuổi một lần, đừng để tôi nhìn thấy mặt em nữa!!!”
“Vâng vâng.”
Dụ Nguyễn gật đầu lia lịa, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trời ơi, cậu đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi!!
Cuối cùng, cuối cùng cũng đợi được!!
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cậu cũng được giải thoát!!!
Dụ Nguyễn vui mừng đến mức gần như bật khóc. Cậu hớn hở thu dọn nhanh chóng đồ đạc trong ngăn bàn, suýt nữa thì không nhịn được mà hát một bài hát để ăn mừng cho khoảnh khắc mà mình đã chờ đợi từ lâu.