Kế hoạch làm việc của mùa thu đã kết thúc, Tần Bảo ở lại trường hai ngày, tham gia một kỳ thi tháng.
Tan học thì cậu chuồn sớm , đợi Đồ Dật Sâm ở một quán cà phê gần trường. Lần trước nói sẽ ký tặng cho Phong Sở, cậu đã viết xong. Bởi vì bọn họ chưa gặp nhau nên Đồ Dật Sâm sẽ đưa cậu ấy đến cùng.
Đợi nửa tiếng bọn họ mới đến.
Nhìn thấy Phong Sở lần đầu tiên , Tần Bảo đã có một nhận thức : Thì ra người nhà họ Phong không phải ai cũng giống nhau.
Ít nhất Phong Sở và Phong Thành Dục chẳng có chút giống nhau nào.
Tất nhiên, Phong Sở cũng rất ưa nhìn, là một Beta nhưng chiều cao của cậu ấy không hề kém cạnh hơn phần lớn Alpha. Thân hình cậu ta còn vạm vỡ hơn một số Alpha khác, chẳng trách được làm tiền vệ đội bóng trường.
Đối phương vừa đến liền ôm Tần Bảo một cái thật chặt, nói: “Cậu còn cao hơn tôi tưởng đấy!”
Tần Bảo bất ngờ không kịp phản ứng.
Đồ Dật Sâm kéo người ra, chỉ lo cậu không ưa bị động chạm: “ Đừng có động tay động chân, nói vớ vẩn gì thế, người ta không cao sao làm được người mẫu.”
Phong Sở nhanh chóng buông Tần Bảo ra.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn rất nhiệt tình, như là hai người đã thân thiết từ lâu.
Tần Bảo bị ôm có chút ngại ngùng, vội lấy cuốn sổ tay đã ký tặng đưa cho Phong Sở: “Chuyện lần trước cảm ơn cậu, đây là chữ ký tôi đã hứa tặng.”
Cuốn sổ rất đẹp, là loại không thể mua được ở trường.
Gia giáo tốt khiến Tần Bảo không bao giờ đưa một thứ bình thường làm quà cảm ơn.
Phong Sở mở ra xem, chữ viết của Tần Bảo rất mạnh mẽ như rồng bay phượng múa , phía trước còn viết một dòng : Gửi Phong Sở, chúc thi đại học thuận lợi, ghi tên bảng vàng.
Lúc viết không thấy gì, nhưng khi đưa ra mới thấy có chút sáo rỗng.
Tần Bảo xấu hổ giải thích: "Tôi tra trên mạng, tất cả mọi người đều viết như vậy.”
"Cảm ơn! Tôi rất thích!"
Phong Sở vui cười hớn hở nhận lấy.
"Không giúp đỡ được gì lại còn được nhận chữ ký của cậu , tôi đúng là hời quá rồi! Yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ cẩn thận.”
Tần Bảo gọi nhân viên phục vụ đến gọi thêm cà phê và đồ ăn nhẹ. Có Đồ Dật Sâm ở đó, buổi gặp mặt đầu tiên không hề gượng gạo , câu chuyện nhanh chóng được tiếp tục , Tần Bảo còn kết bạn với Phong Sở trên mạng xã hội.
Đồ Dật Sâm và Phong Sở ngồi cùng nhau, trơ mắt nhìn Phong Sở viết xuống tên ghi chú: Anh dâu nhỏ _.
Đối diện Tần Bảo không biết gì cả, cũng ở bên cạnh viết ghi chú.
Đồ Dật Sâm: "..."
Đầu tháng sau có trận đấu bóng bầu dục , đã là trận chung kết , là trường học của bọn họ đấu với khác trường tư trung học, Phong Sở mời Tần Bảo đi xem.
"Ngày mấy?"
"Ngày bốn, sáu giờ chiều."
Tần Bảo có chút do dự: "Tôi ngày bốn có một công tác rất quan trọng, không biết có đến kịp hay không?."
Đồ Dật Sâm gõ gõ bàn: "Anh em, học kỳ sau tôi sẽ không ở đội của trường, cái này chính là tôi trận thi đấu cuối cùng , Đơn Nhất Minh đồng ý đến xem, cậu sẽ nể mặt mũi tôi chứ?"
Tần Bảo nhớ tới Đơn Nhất Minh đang bị cấm túc: "Anh ấy được thả ra rồi?"
"Ra rồi." Đồ Dật Sâm nói, "Nhưng mà chuyện cậu đi xe anh ấy có thể nói là lộ hết rồi, xe anh ta bị người nhà giữ , sau khi bị nhốt lại cấm cậu ta không được động vào nữa .”
Tần Bảo: "..."
"Thật ra cậu đến muộn cũng không sao đâu, bọn tôi sẽ giữ chỗ cho cậu. Có người giữ chỗ rồi, cậu kết thúc công việc lúc nào cũng có thể đến.”
Phong Sở vừa nói vừa tò mò cầm lên một chiếc bánh xốp tuyết, nhân lúc Đồ Dật Sâm đang gọi thêm món, đột nhiên nhìn về phía Tần Bảo: "Anh trai tôi hôm đó cũng sẽ đến"
Hả?
Liên quan gì sao?
Tim Tần Bảo bỗng loạn nhịp, không hiểu sao lại gật đầu: “Vậy à.”
Phong Sở mỉm cười với cậu, nụ cười càng lúc càng hiền hoà: “Đúng vậy.”
Tần Bảo bắt đầu suy nghĩ, không biết kiếp trước cậu có cứu mạng Phong Sở không.
“Anh trai tôi trước đây cũng là thành viên đội bóng bầu dục của trường đấy.” Phong Sở tự hào nói: “ Nhưng không phải ở trường mình, anh ấy học cấp ba ở một trường khác. Tôi nghe anh ấy nói, bên đó vận động viên Alpha cao đến hơn hai mét, như thể tiêm hormone vậy.”
Tần Bảo cũng từng thấy những người mẫu Alpha cao hơn hai mét, nhưng đó là trường hợp đặc biệt.
Đồ Dật Sâm hỏi Phong Sở: "Anh trai cậu chơi vị trí gì?"
Phong Sở: "Giống như tôi, cũng đánh hậu vệ ."
"Ồ, mạnh như vậy à, không ngờ đấy." Đồ Dật Sâm kinh ngạc, "Anh ấy trông khá nho nhã mà ."
Tần Bảo bất giác dựng tai lắng nghe, rất đồng ý với Đồ Dật Sâm, cậu cũng cảm thấy Phong Thành Dục không giống người chơi bóng bầu dục.
Trong ấn tượng của Tần Bảo, bóng bầu dục là một môn thể thao hơi bạo lực, thậm chí có phần đẫm máu. Cậu đã từng nhìn thấy vận động viên bị đâm đến mức hộc máu trên sân.
"Đùa thôi, anh tôi là Alpha cấp S đấy, đừng nhìn anh ấy có vẻ nho nhã mà nhầm, mặc đồ trông gầy thôi.” Phong Sở tự hào nói: “ Tôi chơi bóng bầu dục cũng là anh ấy dạy, anh ấy chơi giỏi hơn tôi nhiều.”
Tần Bảo ngạc nhiên: "Cấp S?"
Ngoại trừ Beta không có tuyến thể, tin tức tố của Alpha và Omega sau khi đo lường đều được phân cấp. Cấp độ không đại diện cho chất lượng của tin tức tố, trong hầu hết các trường hợp, cấp càng cao chỉ thể hiện nồng độ và độ hiếm của tin tức tố. Ví dụ như cấp A hiếm hơn cấp B và có nồng độ mạnh hơn. Bản thân Tần Bảo cũng là cấp A.
Nhưng cấp S thì khác.
Tin tức tố cấp S không phải lúc nào cũng hiếm , nhưng chỉ khi nồng độ đủ cao và ảnh hưởng đủ mạnh để áp đảo các tin tức tố khác. Thậm chí là áp chế cả những người cùng loại , mới được phân vào cấp S. Ngoài ra Alpha và Omega cấp S thường có năng khiếu về thể chất , ngoại hình và trí thông minh , thậm chí nhu cầu sinh lí cũng cao hơn người bình thường nhiều.
Có người hâm mộ có người sợ hãi, bởi vì không ít người cho rằng cấp S mang tính chất công kích.
"Đúng, cấp S." Phong Sở sờ đầu một cái, "Nhà chúng tôi có ba người cấp S."
Hai người cấp S nổi tiếng nhà họ Phong chính là hai vị đại nhân vật ấy.
Thêm Phong Thành Dục, vừa đúng ba người.
Đồ Dật Sâm chà tay nói: “ Cấp S, bảo sao mắt anh ấy cứ dán lêи đỉиɦ đầu, nhìn người bằng lỗ mũi.”
Tần Bảo nhớ lại gương mặt lạnh lùng của đối phương , cùng khí chất kiêu nhạo sắc bén ấy, nếu không phải Alpha cấp S, có lẽ cũng không xứng.
Sau đó dòng suy nghĩ của cậu chệch đi một cách xấu hổ.
... Cậu nghĩ, dù sao là cấp S, với gương mặt cấm dục đó, liệu người đó có nhiều ham muốn tìиɧ ɖu͙© như vậy không?
Đề tài chuyển hướng , sau đó họ bắt đầu bàn về chuyện trận đấu, không còn nhắc đến Phong Thành Dục nữa.
Khoảng một tiếng sau, ba người chia tay nhau ở cửa. Phong Sở mỉm cười vẫy tay với Tần Bảo: “ Lần sau gặp nhé, Tiểu …”
Chứ phía sau bị mạnh mẽ nuốt vào.
Tần Bảo: "?"
Tiểu cái gì?
Tiểu bảo?
Một ánh mắt sắc lẹm liếc về phía Đồ Dật Sâm.
Đồ Dật Sâm chết oan.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Bảo mài đao: Nghe nói cậu khắp nơi nói với mọi người tôi tên Tiểu Bảo?
Đồ Dật Sâm: QAQ cậu có dám để Phong Sở nói nốt chữ còn lại không.