Phong Thành Dục nói: "Không nên tùy tiện đặt danh xưng với người khác như vậy."
Phong Sở "Ồ." một tiếng, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, bây giờ gọi hình như có chút sớm.
Phong Thành Dục biểu tình không có thay đổi gì, rất bình tĩnh hỏi: "Cậu ta muốn hỏi gì?"
Phong Sở nói Tần Bảo muốn mua cùng mẫu đồng hồ tay , còn to gan đề nghị: "Anh, đồng hồ của anh có đồng hồ đôi không? Nếu không chúng ta trực tiếp mua một chiếc đưa cho người ta.”
Mọi người đều biết, anh trai hắn chính là đóa hoa cao quý khó với được, đã không phải là cái người chủ động, khó được người ta trực tiếp như vậy, nếu như bọn họ có thể nói chuyện một chút, cũng coi như là có qua có lại.
Đáng tiếc chiếc đồng hồ này không như Phong Sở nghĩ tới.
Nhưng mà biết rõ nguyên nhân, lại tưởng tượng một chút, Phong Sở ngược lại càng hưng phấn, tò mò hỏi anh hắn: "Vậy hai người sau này có phải sẽ kết hôn không?"
Phong Thành Dục dập khói thuốc, đưa tay gõ đầu hắn: "Biết quản chuyện của anh rồi?"
Phong Sở lập tức sợ : "Không dám không dám."
Một bên khác.
Tần Bảo đang trên xe trở về công ty, sáng sớm ngày thứ hai phải bay đến nơi khác tiếp tục quay chụp quảng cáo, sẽ không về nhà.
Cậu lấy sách làm bài tập, anh Lư ở bên cạnh lột quả quýt đút cho cậu ăn.
"Cái kia." Anh Lư thấy cậu làm được gần xong rồi, mới hỏi, "Có muốn anh làm cậu ta cách xa cậu ra một chút không?"
Tần Bảo vừa ban đầu nghe không hiểu anh đang nói cái gì, đến lúc anh Lư nói: "Anh coi cậu tính tình cũng không quá xấu, bằng không tại sao xé hộ chiếu của cậu ta rồi lại không làm gì tiếp? Cùng loại người như vậy chấp nhặt quả thực không đáng."
Hoá ra đang nói Lê Nam Nguyệt.
Từ sau lần Lê Nam Nguyệt nhắn mấy lời xin lỗi , bởi vì Tần Bảo chặn tất cả tài khoản xã hội của cậu ta, cho nên cậu ta gửi tin nhắn. Tần Bảo đều thấy , nhưng không trả lời, rồi chặn số điện thoại của cậu ta. Kế tiếp đó chỉ nghe đồng nghiệp từng nói Lê Nam Nguyệt muốn chuyển ký túc xá, liền không nghĩ tới chuyện này nữa.
"Không cần." Tần Bảo ăn quả quýt, mơ hồ nói, "Cứ như vậy đi."
Đang nói trên điện thoại di động có số lạ gọi tới, Tần Bảo còn suýt tưởng là Lê Nam Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ đối phương có phải nghe nói cậu hôm nay muốn về ký túc xá, nên không ngừng gọi điện thoại tới nói lời xin lỗi, nhưng sau khi bắt máy đầu bên kia lại là giọng nói xa lạ.
"Alo? Là Tần Bảo phải không?"
Tần Bảo nói: "Là tôi. Cậu là..."
"Tôi là Phong Sở." Bên kia nói, "Cậu không phải muốn hỏi về anh trai tôi sao? Vòng tới vòng lui phiền phức, tôi tìm Đồ Dật Sâm lấy số điện thoại của cậu."
Tần Bảo vội vàng nói: "Không phải hỏi anh trai cậu, là hỏi đồng hồ tay —— "
Bên kia đánh gãy cậu: "Tôi đều giúp cậu hỏi, đồng hồ tay của anh trai tôi là mời nhà thiết kế của Phân Ni làm riêng, ngoài thị trường không có cùng mẫu như vậy."
Tần Bảo cau mày: "Không có mẫu giống —— “
Phong Sở: "Tôi cũng đã giúp cậu tìm , chúng ta có thể mua một mẫu đồng hồ Omega khác , bởi vì cái này kỳ thực cậu mua cũng không dùng được. Mẫu đồng hồ đó cũng rất đẹp , có thể phối thành đồng hồ đôi với anh trai tôi, cũng rất hợp với khí chất của cậu. Nếu như cậu không tin tưởng ánh mắt của tôi, chút nữa tôi gửi hình ảnh cho cậu xem?"
Phong Sở nói một tràng, Tần Bảo không để ý liền chen miệng vào không lọt, nhanh nói: "Tại sao không dùng được ? Là bởi vì quyền đặt riêng sao?"
Cậu biết thương hiệu cao cấp như Phân Ni là có thẻ chứng minh cá nhân .
Phong Sở nói "Không phải", giống như có chút do dự: "Nói chung chính là nhằm vào một ít đặc biệt công năng thiết kế, Omega không dùng được."
Tần Bảo: “Công năng gì?"
Phong Sở: "A… cái này... khó nói. Tuy rằng tôi rất muốn nói cho cậu, nhưng mà tôi đã hứa sẽ giữ bí mật."
Tần Bảo chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tôi không cần những công năng kia, chỉ cần mẫu mã giống là được?"
Phong Sở: "Chắc là... Không được."
Tuy rằng lời nói có chút mơ hồ , nhưng Tần Bảo nghe hiểu đây đã là khéo léo từ chối.
Khả năng người ta vốn không muốn đeo đồng hồ giống với người khác.
"Được rồi, quên đi." Cậu có chút tiếc nuối, nhưng rất thật lòng nói, "Vẫn là rất cảm ơn cậu, Phong Sở, chữ ký tôi đã luyện xong rồi."
Phong Sở cười hì hì: "Nói cảm ơn thì khách sáo quá . Sau đó còn có cái gì liên quan tới anh trai tôi, cậu cứ việc tìm tôi, tôi cam đoan biết gì nói hết hoàn toàn không giấu diếm."
Tần Bảo: "... Cảm ơn."
Nói rồi, không phải muốn nghe đến anh trai cậu đâu.
Anh Lư ở một bên nghe được trò chuyện nội dung, chờ Tần Bảo cúp điện thoại, liền hỏi cậu muốn tìm người mua cái gì.
Tần Bảo đem thứ muốn mua nói hết một lần, anh Lư hỏi: Đồng hồ gì mà bí ẩn vậy? Có bức ảnh không, anh đi tìm người giúp cậu hỏi."
Tần Bảo lúc này mới hối hận, tại sao lúc nhờ Phong Sở không nhờ cậu ấy chụp ảnh luôn?
Đáng tiếc, hiện tại đã không phải thời điểm thích hợp.
Tần Bảo không nghĩ anh Lư có thể tìm được, nhưng người quen anh Lư luôn nhiều hơn cậu, lấy ngựa chết làm ngựa sống. Tần Bảo chỉ có thể cố hết sức đem đồng hồ miêu tả một lần, cuối cùng bổ sung: "Là của Phân Ni ."
Anh Lư lúc đầu tự tin tràn đầy, nghe thế mới mặt lộ vẻ khó xử: “Của Phân Ni ư?, nhà đó cao quý lạnh lùng, anh không có quan hệ gì với bên đó."
"Em biết." Tần Bảo cũng không mong đợi gì nhiều, thở dài, "Em cũng thế."
Trở về đến ký túc xá, chiếc giường bên cạnh đã trống rỗng, bảng lịch trình , áp phích đều xử lý được sạch sành sanh, hóa ra Lê Nam Nguyệt đã dọn đi rồi.