Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 19: Tôi là tai họa

Thực Tất Niệm là một nhà hàng cao cấp, món ăn bên trong đều là hàng cao cấp, cũng rất hợp với khẩu vị của Ân Dĩ Mặc.

Quả nhiên, Ân Dĩ Mặc nghiêng mắt nhìn Phương Tịnh Huyên một cái, thờ ơ mở miệng: “Cô có tâm rồi.”

“Ngài nói quá lời rồi, trong khoảng thời gian này ngài công việc bận rộn, rất cần ăn một bữa ngon.” Trong lòng Phương Tịnh Huyên vô cùng vui sướиɠ, bình tĩnh cười cười, khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ.

Phương Tịnh Huyên làm thư ký của Ân Dĩ Mặc đã gần một năm. Mọi thứ cô ta làm đều đạt đến mức hoàn hảo, chỉ hy vọng có thể cùng Ân Dĩ Mặc sóng vai, một ngày nào đó có thể được hắn sủng ái và trở thành Ân phu nhân.

Bây giờ, mặc dù Ân Dĩ Mặc đã công bố tin tức mình đã kết hôn, nhưng trước khi cô ta nhìn thấy Ân tổng phu nhân, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thời buổi này, kết hôn cũng có thể ly hôn, huống chi một người đàn ông ưu tú như Ân Dĩ Mặc, làm sao có thể dành toàn bộ thời gian cho một người phụ nữ?

Cho dù chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ nhân ngầm của hắn, Phương Tịnh Huyên cũng cảm thấy hài lòng!

Trong lòng cô ta nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, đem hộp đóng gói trong tay mở ra, không quên lót một lớp giấy cách dầu rồi mới đem từng món ăn bày ra trước bàn làm việc của Ân Dĩ Mặc.

Ân Dĩ Mặc thích ăn đồ thanh đạm, Phương Tịnh Huyên gọi đều là một ít món ăn thanh đạm tươi ngon, chính là để phục vụ khẩu vị của hắn.

Nhìn thấy bữa trưa trên bàn, Ân Dĩ Mặc khẽ gật đầu, ánh mắt liếc thấy một đĩa tôm trắng, lông mày hơi nhíu lại.

“Ân tổng, có món nào ngài không thích sao? Tôi dọn xuống cho ngài.” Trong lòng Phương Tịnh Huyên hoảng hốt, không biết mình làm sai chỗ nào, lập tức mở miệng xin lỗi.

Ân Dĩ Mặc giương mí mắt lên, không lên tiếng.

Một lát sau, hắn khẽ nhướng đôi lông mày tuấn tú lên, mở máy tính ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên bàn phím.

“Đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Phương Tịnh Huyên đứng ở cửa văn phòng, sửng sốt.

Ân tổng đây là muốn tìm ai?

Không mất nhiều thời gian, Tô Thời Sơ từ một cánh cửa khác trong văn phòng đi tới.

“Ân tổng, ngài tìm tôi có việc gì?”

Vốn Tô Thời Sơ ở trong phòng đang ghi nhớ rất tốt, bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm của người đàn ông khiến cô giật nảy mình. Trong lòng vừa thầm mắng, đồng thời đi tới phòng của hắn.

Kết quả vừa tiến vào, liền nhìn thấy một bàn tàn là món ngon, còn có Phương Tịnh Huyên đang đứng ở một bên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Người mà Ân tổng vừa gọi, là cô ta?

Ân Dĩ Mặc lơ đễnh, đuôi lông mày giơ lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào đĩa tôm trước mặt, nhàn nhạt nói: “Lại đây bóc tôm.”

Lúc này, căn phòng chìm vào im lặng.

Tô Thời Sơ trầm mặc, Phương Tịnh Huyên cũng trầm mặc.

Ân Dĩ Mặc rầm rộ gọi Tô Thời Sơ tới đây, chỉ để bóc tôm?

Ánh mắt Phương Tịnh Huyên hiện lên một tia không vui, liếc mắt nhìn Tô Thời Sơ một cái, trong lòng có chút phẫn nộ cùng oán giận.

“Ân tổng, cái này không thích hợp chứ? Cô ấy mới đến công ty không lâu, còn có rất nhiều thứ cần phải học tập, loại công việc này, ngài để cho tôi làm là được rồi.” Động tác của Phương Tịnh Huyên rất nhanh, ngữ khí thong dong tao nhã, giống như là thay Tô Thời Sơ nghĩ.

Đây là bữa trưa do cô ta đặc biệt chuẩn bị cho Ân Dĩ Mặc, đương nhiên cũng phải do cô ta tự tay bóc tôm cho hắn mới đúng!

Nghe vậy, Tô Thời Sơ cũng gật đầu: “Đúng vậy, Ân tổng, tôi vụng về, ngài vẫn nên nhờ Phương thư ký hỗ trợ đi.” Tô Thời Sơ liều mạng nháy mắt với Ân Dĩ Mặc, khẩn cầu hắn buông tha cho mình.

Đùa tôi đấy à! Hai người bọn họ không phải đã nói xong muốn tránh hiềm nghi sao? Loại hành vi bóc tôm thân mật này, không phải càng dễ khiến Phương Tịnh Huyên nghi ngờ sao?

Huống chi, Phương Tịnh Huyên vốn có địch ý với cô, Ân Dĩ Mặc đây không phải là muốn kéo thù hận cho cô sao?

Nghe ra ý từ chối trong miệng cô, đôi mắt lạnh lùng của Ân Dĩ Mặc hơi nheo lại, dừng lại vài giây, môi lạnh khẽ kéo, lạnh lùng mở miệng:

“Sau này cô là thư ký trưởng của tôi, để cô bóc tôm, cũng không được?”

Một câu này tuy rằng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, nhưng từ trong miệng Ân Dĩ Mặc nói ra lại mang theo một sự nguy hiểm.

Tô Thời Sơ giật mình, không dám giãy dụa nữa, kéo ghế ngồi ở góc bàn, mặt mày ủ rũ bóc vỏ tôm.

“Bóc tôm cho tôi, rất khổ sở?”

Gần như cùng một lúc, Tô Thời Sơ lập tức nặn ra một nụ cười, thanh âm khô khốc: “Đâu có đâu, bóc tôm cho ngài, là vinh hạnh của tôi.”

“Vậy thì tốt rồi, sắc mặt tươi lên một chút, đừng như đưa đám tang vậy, ảnh hưởng đến tâm tình ăn cơm của tôi.”

Dứt lời, Ân Dĩ Mặc hơi thẳng lưng, tâm tình đặc biệt sung sướиɠ.

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này như quả bóng xì hơi, cả người hắn liền cảm thấy dễ chịu, nhất là sáng nay khi cô gọi hắn “Ân cẩu”, hắn lại càng cảm thấy vui vẻ.

Phương Tịnh Huyên ở một bên đi cũng không được, ở lại cũng không được, trông vô cùng chật vật.

Cô ta vừa vặn đứng ở sau lưng Tô Thời Sơ, nhìn không thấy vẻ mặt đau khổ của cô ấy, trong lòng chỉ coi là đang lạt mềm buộc chặt với Ân Dĩ Mặc, trong lòng càng dấy lên ghen tị cùng phẫn hận.

Nếu như không có Tô Thời Sơ, người bóc tôm cho Ân Dĩ Mặc, chắc chắn là cô ta!

Chờ đợi hơn một năm, thật vất vả mới có được một cơ hội thân cận như vậy, Tô Thời Sơ lại làm rối tung toàn bộ, Phương Tịnh Huyên làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này!

“Thời gian không còn sớm, cô không có chuyện gì, thì đi ăn cơm đi.” Ân Dĩ Mặc nhếch môi, hạ lệnh đuổi khách.

Vốn Phương Tịnh Huyên còn muốn giám sát Tô Thời Sơ, cem có làm ra hành vi gì quá quy củ đối với Ân Dĩ Mặc không, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể bất lực gật đầu:

“Cảm ơn Ân tổng.”

Chờ khi trong phòng còn lại hai người bọn họ, Ân Dĩ Mặc cười như không cười mà nhìn cô: “Tô Thời Sơ, tôi chỉ để cho cô bóc vỏ tôm thôi, sao biểu tình của cô lại khó coi như vậy?”

“Thật ngại quá Ân tổng, tôi thờ phụng Phật tổ, không quen sát sinh.” Tô Thời Sơ máy móc trả lời, tay vẫn nhanh nhẹn bóc vỏ tôm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, âm thanh lười biếng nói: “Phương Tịnh Huyên được anh trai cô ta cài cắm ở bên cạnh tôi một năm trước.”

Anh trai của Phương Tịnh Huyên? Tay bóc tôm của Tô Thời Sơ dừng lại, có chút khó tin.

Cẩn thận nhớ lại thời đại học, gia đình Phương Tịnh Huyên hình như tương đối giàu có, bình thường toàn dùng túi xách hàng cùng quần áo hàng hiệu, ra tay cũng cực kỳ hào phóng.

Có thể tiếp cận đến chỗ Ân Dĩ Mặc, xem ra thực lực của Phương gia, cũng không thể khinh thường.

“Cho nên, tôi cần một người thích hợp để đuổi cô ta ra ngoài, chứ không phải đem tai họa này chôn ở bên người.”

“Anh có nghĩ tới một loại khả năng hay không?” Tô Thời Sơ mạnh dạn đặt câu hỏi.

“Có lẽ, Phương Tịnh Huyên chỉ có thể xem như là một sơ hở của Quốc Tế Huy Hoàng, mà tôi, mới có thể là tai họa kia?” Tô Thời Sơ chỉ chỉ vào mình, nuốt nước miếng.

Ánh mắt Ân Dĩ Mặc dần dần trở nên sâu thẳm, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười châm chọc: “Thật hiếm khi cô hiểu rõ về bản thân mình.”

Nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của hắn, Tô Thời Sơ rụt cổ, không đáp lời, tiếp tục lột vỏ tôm.

Không nói đến thực lực của cô rốt cuộc có thể vượt qua Phương Tịnh Huyên hay không, cô hiện tại cảm thấy ngay cả công việc bóc tôm này, cô cũng không làm được…