Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 18: Đây là phép tắc xã giao

Lời này của Phương Tịnh Huyên đơn giản là đang ám chỉ cho Ân Dĩ Mặc là Tô Thời Sơ hôm nay thiếu chút nữa đến muộn, rất không chuyên nghiệp.

Nghe Phương Tịnh Huyên vòng vo một vòng lớn như vậy, chỉ vì nói cho Ân Dĩ Mặc biết cô thiếu chút nữa đến trễ, mí mắt Tô Thời Sơ giật giật, không nói nên lời.

Chuyện cô thiếu chút nữa đến trễ còn dùng để ám chỉ Ân Dĩ Mặc? Hắn là nhân chứng đã chứng kiến toàn bộ quá trình đó!

Lông mày Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu, tùy ý gật đầu, sau đó dùng đôi chân dài đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Đợi đến khi Ân Dĩ Mặc vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ánh mắt Phương Tịnh Huyên mới lưu luyến không rời mà thu hồi.

Tất cả những chuyện này, đều bị Tô Thời Sơ nhìn thấy rõ ràng.

Tô Thời Sơ trong lòng hiểu rõ, cô đơn giản sửa sang mái tóc rối bời của mình, nháy mắt Phương Tịnh Huyên mấy cái:

“Tịnh Huyên, chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, cậu không phải là thích Ân tổng rồi đấy chứ?"

Bị cô nói như vậy, hai má Phương Tịnh Huyên nhất thời đỏ lên, ngay lập tức xua tay: “Thời Sơ, cậu đang nói cái gì vậy, bây giờ ai mà không biết, Ân tổng đã có vợ rồi.”

Giọng điệu tuy rằng là đang trách Tô Thời Sơ, nhưng trong lời nói còn mang theo một chút chờ mong.

Phương Tịnh Huyên không vì lời của Tô Thời Sơ mà tức giận, cũng đã biểu lộ thái độ của cô ta.

Thật ra thì, có vợ rồi cũng không có nghĩa là cô ta sẽ không có cơ hội.

“Hôm qua tôi nghe Tiểu Lỵ cùng Tiểu Đình nói, vốn vị trí tổng thư ký này là cho cậu, nhưng là do tôi tự dưng lại xuất hiện vào vị trí này.”

Tô Thời Sơ ngữ khí uyển chuyển, trong ánh mắt mang theo vài phần ảo não.

Cô vừa dứt lời, sắc mặt Phương Tịnh Huyên nhất thời trở nên dữ tợn, nhưng cô ta rất nhanh liền kiềm chế lại.

“Cậu đừng nói quá, tất cả mọi người đều là thư ký của tổng giám đốc mà. Mục đích đều là để hỗ trợ Ân tổng tốt hơn, góp sức cho công ty. Huống chi, cậu là bạn cũ của tôi, tôi vui còn không kịp.”

Cô ta phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Tô Thời Sơ.

Tô Thời Sơ không khỏi cảm khái trong lòng, Phương Tịnh Huyên quả nhiên là có hai vẻ mặt, kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt.

Nói không chừng, Phương Tịnh Huyên quả thật thích hợp với vị trí thư ký trưởng này hơn cô.

Tuy nhiên, cô cũng không phải là quả hồng mềm, cũng không có ý định nhường cho cô ta.

Phương Tịnh Huyên mặt mày cong cong, nắm lấy tay Tô Thời Sơ: “Sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, cần hòa thuận với nhau. Bữa tiệc họp lớp cuối tuần cậu đừng quên đến nha.”

Nghe được lời nói khách sáo của cô ta, trong mắt Tô Thời Sơ hiện lên một tia trào phúng.

Bữa họp lớp vào cuối tuần, tám chín phần mười là Hồng Môn Yến.

Nhưng ở giai đoạn này, Tô Thời Sơ cũng không có thời gian đi suy nghĩ về kế hoạch của Phương Tịnh Huyên.

Dù sao, trên bàn làm việc của cô, còn có một chồng cao ngất thông tin cá nhân chi tiết về Ân Dĩ Mặc, mà cô ấy cần phải ghi nhớ từng chữ một.

Nghĩ đến những điều này, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy áp lực như núi.

Cô đi đến cửa văn phòng riêng, mở cửa bước vào.

Vừa bước vào, Tô Thời Sơ thoáng thấy bóng dáng của người đàn ông đang ngồi trên ghế, lập tức sửng sốt.

Ân Dĩ Mặc dáng người cao vượt trội, trên người mặc một bộ âu phục màu xám đen, lộ ra khí chất tao nhã và điềm tĩnh.

Hắn khoanh chân, thân thể hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, trong tay cầm một tập tài liệu, tầm mắt cũng không dừng lại ở trên tài liệu, mà chậm rãi nhìn về phía Tô Thời Sơ.

Con ngươi của hắn đen kịt mà thâm thúy, mỗi khi hắn nhìn ai đó, luôn làm cho người ta có một loại ảo giác được trân trọng.

Chậc chậc, khó trách Phương Tịnh Huyên lại thích Ân cẩu như vậy.

Tô Thời Sơ trong lòng cảm thán, vẻ ngoài của người đàn ông này, quả thật rất vừa mắt.

“Cô cùng Phương Tịnh Huyên có quen biết?” Ân Dĩ Mặc mấp máy môi, buông tệp tài liệu trong tay xuống, đôi mắt khẽ nâng lên.

Tô Thời Sơ bĩu môi, thành thật trả lời: “Bạn thời đại học, không thân quen.”

“Không thân quen?” Ân Dĩ Mặc sờ sờ cằm, trêu trọc nhìn cô: “Không thân quen còn có thể trò chuyện vui vẻ như vậy?”

“Ân tổng chẳng lẽ không cùng bạn bè duy trì quan hệ bề ngoài sao?” Tô Thời Sơ nhún nhún vai: “Đây là phép tắc xã giao, điều bắt buộc đối với người đi làm.”

“Tôi không cần.” Ân Dĩ Mặc khẽ cau mày: “Duy trì giao lưu xã hội không cần thiết với những người không quan trọng, hoàn toàn là lãng phí thời gian.”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ nhịn không được thở dài, trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ.

Ngày xưa, cô cũng nghĩ như vậy, cho nên mới rút lui khỏi tất cả vòng tròn xã hội không cần thiết, từ chối những cuộc tiếp xúc không quan trọng.

Kết quả là khi Tô Thắng Quốc thực sự cần giúp đỡ, cô nhìn lại, cô ấy đã không còn ai để giúp đỡ.

Cũng chính từ lúc đó, Tô Thời Sơ mới bắt đầu học cách cúi đầu trước cuộc sống và vận mệnh.

Chú ý tới ánh mắt ảm đạm của cô, Ân Dĩ Mặc thản nhiên nói: “Nếu cô không thích cô ta, tôi có thể sa thải cô ta, cô có năng lực này.”

Nghe vậy, Tô Thời Sơ lắc đầu như đánh trống: “Không cần, tôi chỉ là không thích cô ta, không đến mức nhất định phải ép cô ta vào tình thế tuyệt vọng.”

Tính cách Tô Thời Sơ chính là như thế, nếu như không phải chán ghét đến cùng cực, cô đối với bất kỳ ai cũng rất khoan dung.

Mãi cho đến sau này, cô mới nhận ra rằng, sự khoan dung thật ra lại là điều gây hại lớn nhất đối với bản thân.

Không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, Ân Dĩ Mặc bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, sau đó đứng dậy, hai tay đưa ra sau lưng, khẽ nhếch môi:

“Cô đã học thuộc hết chưa?”

Nghe đến đây, Tô Thời Sơ toát mồ hôi hột: “Như thế nào, Ân tổng định kiểm tra?”

“Cũng không phải là không thể.”

Ân Dĩ Mặc nhếch môi, đầu ngón tay thon dài trắng nõn xẹt qua mép bàn bên cạnh, tiện tay rút ra một tệp tài liệu.

Chú ý tới hành động như vậy, sự khẩn trương của Tô Thời Sơ có thể so sánh với lúc tiểu học bị kiểm tra học thuộc lòng bài.

“Có điều, tôi không nhàn nhã như cô.” Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên thái độ thay đổi, tiện tay ném tệp tài liệu, xoay người đi về phía một cánh cửa khác trong phòng.

“Cô còn có hai ngày, nên nắm chặt thời gian. Nếu không, người bị sa thải không phải là Phương Tịnh Huyên, mà là cô.”

Thật sự lạnh lùng.

Tô Thời Sơ trong lòng thầm nói, vốn còn muốn mắng một câu, nhưng lại nhớ tới trong phòng có camera giám sát, chỉ có thể ủ rũ trong lòng, ngồi xuống chỗ Ân Dĩ Mặc vừa ngồi, bắt đầu học thuộc lòng.

Thoáng cái đã đến giờ ăn trưa.

Ân Dĩ Mặc sửa sang lại công việc trong tay xong, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Tô Thời Sơ, kết quả ai đó đã gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

Nghe thấy tiếng, Phương Tịnh Huyên đẩy cửa tiến vào, trên mặt mang theo tươi cười, trong tay còn cầm theo một cái túi cách nhiệt màu vàng sữa rất lớn.

“Ân tổng, bữa trưa của ngài đã đến.”

Chế độ ăn uống của Ân Dĩ Mặc rất nghiêm ngặt, cần đầu bếp chuyên nghiệp phối hợp các món ăn và thành phần dinh dưỡng. Ở nhà đầu bếp có thể chú ý hơn nhưng đi làm không tiện như vậy nên bữa trưa của Ân Dĩ Mặc luôn đơn giản.

Khi nhìn thấy chiếc túi, Ân Dĩ Mặc lông mày nhíu chặt, sau đó hắn hỏi: “Đây là cái gì?”

“Trong khoảng thời gian này ngài công việc bận rộn, tôi chỉ muốn cải thiện chế độ ăn uống cho ngài một chút, vừa rồi tôi đến ‘Thực Tất Niệm’ để mua đồ ăn cho ngài, tất cả đều dựa theo sở thích của ngài, vẫn còn nóng.”

Phương Tịnh Huyên cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ, không bắt gặp sự không vui trên mặt của Ân Dĩ Mặc, trong lòng cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.