Thương Kiều nhìn vào ánh mắt và giọng nói cầu xin non nớt của cậu bé, lòng bỗng nhiên nhói lên, như nhìn thấy chính mình trong quá khứ.
Hắn cảm thấy hình ảnh này của Tiểu Hy rất khó chịu.
Lần này, Thương Kiều không nhấc bổng cậu bé lên mà ôm nó vào lòng.
Tiểu Hy cứng đờ không dám cử động.
Thương Kiều giao đứa nhỏ cho Hòa công công, lạnh lùng nói: "Đưa thằng nhóc con này xuống dưới, ngươi chịu trách nhiệm chăm sóc nó, đừng để nó ốm."
Hòa công công ngạc nhiên trợn mắt.
Thương Kiều ghét trẻ con nhất, giờ đứa nhỏ này chọc giận hắn, Đốc chủ không những không gϊếŧ mà còn bảo họ chăm sóc nó cẩn thận?
Chủ nhân của ông ta trước nay không tha thứ cho bất cứ ai, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Thương Kiều lạnh lùng liếc nhìn Hòa công công: "Bổn tọa chỉ không muốn đứa nhỏ này bám theo Minh Lan Nhược, làm chậm trễ việc chữa trị thôi."
Nói xong, hắn quay người vào phòng.
Hòa công công vừa nhận lấy Tiểu Hy, vừa nhìn về phía cắn phòng có ánh lửa ấm áp, lẩm bẩm—
Chủ nhân của mình đối xử với Minh Lan Nhược thực sự khác biệt, thậm chí còn chịu đựng cả đứa con của Minh Lan Nhược và Tần vương.
Vậy còn cô nươngVân Nghê thì sao?
Bước vào phòng, Thương Kiều nhìn Minh Lan Nhược đang say giấc vì bị điểm huyệt ngủ, khuôn mặt lúc ngủ rất đỗi yên bình.
Hắn nheo mắt cúi xuống, dùng mũi nhẹ nhàng ngửi tóc nàng, từ từ tiến đến cổ nàng.
Làn da mềm mại của nàng tỏa ra hơi ấm dịu dàng, khiến khóe mắt tinh tế của hắn dần nhiễm một chút đỏ tươi bệnh hoạn.
Ánh mắt Thương Kiều u ám mơ hồ, hắn khẽ thầm thì: "...Nhiều năm tránh xa ngươi, ngươi lại không biết điều mà tìm đến ta, vậy đừng trách ta, tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy... ngươi là của ta."
Từ giờ trở đi...
Dù cơ thể hắn có hồi phục hay không, hắn cũng sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi mình, dù biết rằng trái tim nàng đã có người khác.
Cô gái nhỏ đang say ngủ dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng hắn.
Thương Kiều khẽ cười, nhẹ nhàng cẩn thận ôm nàng vào lòng, rồi cũng nhắm mắt lại.
Khi Minh Lan Nhược tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ.
Nàng giật mình, lập tức ngồi dậy.
Trong phòng đã không còn bóng dáng của Thương Kiều.
Nàng xoa xoa trán, cảm thấy nhức đầu, thật đáng ghét, sao nàng lại có thể ngủ trên đùi người đó, trước giờ nàng đâu phải là người không ý tứ như vậy!
Khốn kiếp, rõ ràng là muốn lợi dụng hắn để nhanh chóng rời khỏi vương phủ mà!
Nhưng giờ Thương Kiều đã đi rồi, tiếp theo phải làm gì đây?
Nàng đang bực bội gãi đầu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa —— “Cốc cốc.”
“Vương phi đã tỉnh dậy chưa?” Giọng của Hòa công công vang lên ngoài cửa.
Minh Lan Nhược lập tức sáng mắt lên, Hòa công công chưa đi, vậy có nghĩa là Thương Kiều cũng chưa đi!?
Nàng lập tức nhảy xuống giường, chạy đến mở cửa.
Hòa công công nhìn thấy nàng bù xù nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi: “Vương phi, eo của người đã khá hơn chưa?”
Minh Lan Nhược có chút xấu hổ vuốt vuốt tóc: “Khá hơn nhiều rồi.”
Dù nàng không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận rằng eo của mình thật sự không còn đau như trước nữa.
Tối qua Thương Kiều ép buộc xoa bóp chỗ đau của nàng thật sự rất hiệu quả.
Minh Lan Nhược do dự một lúc: “Thiên Tuế Gia... đã đi rồi sao?”
Hòa công công nghe vậy ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh đưa tới một bộ y phục và trang sức đầu tóc.
Minh Lan Nhược ngẩn ra: “Đây là gì?”
Hòa công công cười: “Hôm nay là ngày thứ ba của lễ mừng thọ Hoàng hậu, Thiên Tuế Gia tất nhiên phải vào cung, theo quy định, hoàng thân quốc thích cũng phải vào cung yết kiến Hoàng hậu, chúc thọ cho người.”
Minh Lan Nhược đồng tử co lại, có chút không tin nhìn Hòa công công: “Ông nói là, ta... cũng phải vào cung?”
Bấy nhiêu năm nay, đừng nói đến vào cung, ngay cả ra khỏi phủ cũng phải tốn rất nhiều công sức!
Bỗng nhiên, chỉ cần một lời của Thương Kiều đã có thể giải trừ lệnh cấm của nàng, nàng đã đánh cược đúng rồi!
Hòa công công nhướn mày: “Sao, Vương phi không muốn vào cung sao? Nhưng Thiên Tuế Gia đang chờ người trong cung, hay là người sợ bị người trong cung gièm pha?”
Minh Lan Nhược vuốt ve những bộ y phục và trang sức hoa lệ, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự kiên định: “Tất nhiên không phải, ta sẽ thay y phục ngay.”
Một khi quyết định rời phủ không lẩn trốn để Tiểu Hi có thể sống tốt hơn, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện rồi.
Nàng vừa quay người, đột nhiên nhớ ra điều gì, do dự hỏi: “Công công có thấy con ta là Tiểu Hi không?”
Lo lắng rằng bà vυ' Trương và Lão Trung sẽ gây bất lợi cho Tiểu Hi, mấy ngày nay nàng không để Tiểu Hi ở gần mình, giấu cậu bé trong sân vườn trồng thảo dược.
Tuy vì hoàn cảnh mà cậu bé trở nên thông minh và trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ mới mười tuổi mà thôi.
Hòa công công nhíu mày, nghĩ đến chuyện bị đứa trẻ đó đá văng ra, làm chảy máu mũi, ông ta dường như lại thấy hơi đau mũi.
Ông không mấy vui vẻ đáp: “Người yên tâm, không ai dám làm hại tiểu công tử.”