"Vâng, Đốc chủ!" Hòa công công co rúm cổ lại, lập tức đáp lời.
Thương Kiều không kiên nhẫn xoay người bước về phòng.
Nhưng ngay sau đó, từ phía sau bỗng vang lên tiếng "Phịch!".
Hắn theo bản năng quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Hòa công công bị đập chảy máu mũi, ngã ngửa ra sau.
Đứa nhỏ này vừa đá thẳng vào mũi của Hòa công công.
Cả đám Cẩm Y Vệ đều tròn mắt há hốc mồm.
Hòa công công, người chỉ đứng sau Đốc chủ về võ công, lại bị một đứa nhỏ bé xíu đánh bại?
Thật không thể tin nổi!
Tiểu Hy đạp ngã kẻ bắt mình, vừa đặt chân xuống đất, lập tức nhờ vào thân hình nhỏ nhắn của mình, chui qua đám Cẩm Y Vệ chạy thẳng vào phòng.
"Mẫu thân!"
Nhưng ngay lập tức, cậu bé lại bị nhấc cổ áo lên.
"Nhóc con, muốn chết à?" Thương Kiều nheo mắt, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn đứa nhỏ trong tay.
"Đồ xấu xa, thả ta ra, các ngươi đã làm gì mẫu thân ta!" Tiểu Hy vùng vẫy, đôi mắt lớn đầy căm phẫn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Cẩm Y Vệ: Đứa nhỏ này thật dũng cảm… dám đối đầu với Đốc chủ, thường ngày chỉ một cái nhìn lạnh lùng của Đốc chủ cũng khiến bọn họ mềm nhũn đầu gối.
Quả nhiên là nghé con không sợ cọp!
Thương Kiều nhìn đứa nhỏ trong tay.
Đứa nhỏ này có lông mi dài, đuôi mắt cong lên, đôi mắt đen nhánh chiếm gần nửa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, môi đỏ răng trắng.
Rõ ràng là một đứa nhỏ trông rất mềm mại, nhưng ánh mắt lại đầy hung dữ.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy đứa trẻ này có gì đó quen thuộc.
Đứa trẻ này ngoài việc giống Minh Lan Nhược, còn mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc kỳ lạ, nhưng hắn không thể nhớ ra.
Mãi sau này, hắn mới hiểu ra, vì đôi mắt của Tiểu Hy giống hệt đôi mắt của hắn.
Nhưng lúc này, Thương Kiều nheo mắt đánh giá Tiểu Hy một lúc, cười khẩy: "Hừm, trông cũng không tệ."
Dù sao đi nữa, hắn nhận ra rằng đứa trẻ này không giống Tần vương chút nào.
Điều này khiến Thương Kiều bớt đi chút ác cảm vô lý với Tiểu Hy.
"Thả ta ra, đồ xấu xa, nếu các ngươi dám làm hại mẫu thân ta, ta sẽ không tha cho ngươi… a a a!" Tiểu Hy giận dữ, cố gắng đá Thương Kiều.
Cậu bé lùn nhỏ hơn so với các bạn đồng trang lứa, ghét nhất là bị người ta ỷ lớn bắt nạt.
Người đàn ông giống như yêu quái này chắc chắn là thủ lĩnh của những kẻ xấu do vυ' Trương gọi đến!
Thương Kiều liếc nhìn Hòa công công đang được người khác đỡ dậy, nhếch đuôi mắt.
Dù là Hòa công công sơ ý, nhưng có thể đá ngã được Hòa công công thì không phải là người tầm thường.
Hắn bỗng nhiên nhấc Tiểu Hy lên lắc qua lắc lại, mỉm cười: "Nhóc con nói xem, sao ngươi lại mạnh đến vậy?"
Tiểu Hy bị lắc đến chóng mặt: "Thả… thả ta xuống!"
"Không thả." Thương Kiều cười nhếch mép, có vẻ thích thú.
Không biết tại sao nhìn đứa nhỏ này, hắn lại thấy thích thú.
"Nói nhanh!"
Tiểu Hy bị lắc đến nỗi hoa mắt chóng mặt, bụng như sắp nổ tung, tên yêu quái đáng ghét này!
Nhân lúc bị lắc mạnh, bỗng nhiên cả thân hình nhỏ bé dồn hết sức bật ra phía sau—
"Chát!"
Đôi tay nhỏ bé nhanh như chớp ôm lấy đầu của Thương Kiều.
Ngay sau đó—
Cậu bé tức giận "gầm gừ" lên một tiếng, cắn mạnh vào đầu của Thương Kiều.
Không khí bỗng nhiên trở nên im ắng như nghẹt thở.
Cẩm Y Vệ:...
Thương Kiều:...
Sơ suất rồi.
...
"Nhanh bắt tên thích khách… không đúng, nhanh bắt nhóc con đó xuống!" Cuối cùng Hòa công công là người đầu tiên phản ứng, vội vàng kêu lên.
Nhưng đám Cẩm Y Vệ vốn gϊếŧ người không chớp mắt, đối diện với một đứa nhỏ đang cắn vào đầu chủ nhân của mình lại lúng túng không biết làm sao.
Nếu nhat đao của họ không chính xác, đứa nhỏ có thể bị chẻ làm đôi, chủ nhân của họ cũng không thoát khỏi nguy hiểm.
Thương Kiều cảm thấy hơi đau nhức da đầu, khẽ phất tay, ra hiệu cho mọi người không cần ra tay.
Hắn không có biểu hiện gì, nhướn mày: "Nhóc con, nếu ngươi không xuống, bổn tọa sẽ khiến ngươi hối hận."
Tiểu Hy vừa cắn chặt đầu của hắn vừa lẩm bẩm: "Ta… ta sẽ cắn chết ngươi, đồ yêu quái!"
Thương Kiều bất ngờ nở nụ cười nham hiểm: "Kéo Minh Lan Nhược ra đây, ném xuống giếng chôn sống."
Ngay khi vừa dứt lời, hắn cảm thấy những chiếc răng nhỏ đang cắn trên đầu mình thả lỏng ra.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng kéo Tiểu Hy xuống.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Hy đầy sợ hãi, cậu bé ôm chặt lấy cánh tay của Thương Kiều, cầu xin: "Đừng… đừng gϊếŧ mẫu thân ta!"