Tử Vi Loé Sáng

Chương 3

Tôi cũng là mạng lớn, vào hố phân mà không sao cả, hôm sau đã hồng hào cười khúc khích.

Tất nhiên, tôi cười ở nhà cô tôi.

Nhà cô tôi ở làng bên cạnh, chỉ có một gian nhà đất ngói thấp lè tè, ẩm thấp lại ngột ngạt.

Trong nhà ngoài dượng ra, còn có hai đứa con trai.

Đứa lớn đã sáu tuổi, đứa nhỏ mới sáu tháng tuổi.

Dượng có khuôn mặt chữ điền, dáng người cao lớn lưng thẳng tắp, là chàng trai đẹp trai trong vùng mười dặm tám thôn, chỉ là nhà quá nghèo.

"Ái Linh à, bên anh chị em nói sao? Họ thật sự không muốn đứa bé gái này sao?" Dượng bế đứa con trai sáu tháng tuổi, vẻ mặt mệt mỏi.

Cô tôi mặt đắng chát: "Em không biết, thôi, cứ nuôi trước đã, em còn sữa mà."

Cô tôi nuôi tôi một tháng.

Nghe nói tôi mỗi ngày đều cười khúc khích, nửa đêm đói cũng rất ít khóc, dễ nuôi lắm.

Ngược lại đứa con trai sáu tháng tuổi của cô rất khó nuôi, một ngày có thể khóc mười mấy lần, mà còn ngang ngạnh nóng nảy, tuổi còn nhỏ xíu đã biết đánh người, mặt dượng cũng bị nó cào rách.

Đầṳ ѵú của cô tôi cũng bị nó cắn rách, lần nào cô tôi kêu đau, nó cũng cười một cách kỳ lạ, dường như hiểu cô tôi rất đau đớn, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Có thể nói, sự xuất hiện của tôi đã chữa lành cho dượng và cô tôi, nếu không hai người sẽ bị đứa con trai sáu tháng tuổi hành hạ đến chết.

Cảnh đẹp chẳng được bao lâu, ba mẹ và bà nội tôi đã tìm đến cửa.

Mẹ tôi đã hết tháng, đi đường hùng hổ, mặt xanh mét đầy thịt thừa, mắt tràn ngập khí thế hung hãn.

"Chu Ái Linh, ý mày là sao? Lén lút bắt cóc con gái tao phải không? Mày có tin tao báo công an hay không!" Mẹ tôi vừa đến đã dọa cô tôi.

Cô tôi hoảng hốt: "Em đâu có bắt cóc? Em vớt nó từ hố phân lên, các người định dìm chết nó!"

"Ái Linh, đó chính là cái sai của mày, tự ý lấy đi là ăn cắp đó." Bà nội giả vờ phân xử công bằng.

"Mẹ, các người quá đáng lắm, sao có thể dìm chết cháu gái chứ?" Cô tôi chất vấn.

Ba tôi lạnh lùng quát: "Chu Ái Linh, tao coi mày là em gái nên mới không báo công an, bọn tao cũng đã bàn bạc rồi, mày không có con gái, đứa con gái này coi như cho mày luôn."

"Nhưng mà, mày phải lấy Thành Tử đổi, nếu không bọn tao báo công an!" Mẹ tôi nóng lòng lộ nanh vuốt.

Bà ta muốn lấy đứa con trai sáu tháng tuổi của cô tôi, Thành Tử.