Tử Vi Loé Sáng

Chương 2

Lời của thầy bói khiến nhiều người chú ý, dù sao ráng đỏ hôm nay quả thực khác thường.

Ba tôi khó chịu hừ một tiếng: "Ông không phải là lão Ma chuyên lo đám ma cho người ta sao? Đừng đến nhà tôi ăn chực uống chùa, tôi không xem bói đâu."

"Tôi cũng đâu có lấy tiền của anh, tôi chỉ nói cho anh biết, con gái anh này vượng lắm, ai nuôi người đó phát đạt, không chỉ là có tiền phát đạt, mà là có quyền phát đạt."

Lão Ma vuốt bộ râu bẩn thỉu của mình.

"Ta phi, tôi không bao giờ tin mấy thầy bói các ông nữa, lần nào cũng bói cho tôi là con trai, lần nào cũng sinh con gái, còn lừa tôi mấy vạn đồng mua thuốc chuyển thai, ta phi!"

Mẹ tôi chỉ vào lão Ma mà mắng.

Bà ta thật sự chịu được đau.

Bà nội tôi cầm chổi lên đuổi người, bảo lão Ma cút sang một bên.

Lão Ma vừa đi vừa vẽ tay múa chân: "Tôi không lừa các người đâu, đứa bé này vượng lắm, ở thời xưa ít nhất cũng giúp các người vinh hiển lên chư hầu, còn bây giờ thì, cũng có thể giúp nhà các người ra một vị tỉnh trưởng."

"Vậy ông nuôi đi, cho ông làm tỉnh trưởng ấy!" Mẹ tôi mặt âm u, vẫn đang toát mồ hôi lạnh.

"Tôi mệnh hèn, hưởng không nổi phúc khí này, tử khí đến từ phương đông này có ý nghĩa lắm, các người chưa từng nghe sao? Lão Tử ra khỏi Hàm Cốc Quan cũng có tử khí đông lai, Lão Tử là người thế nào chứ, đó là thánh nhân!"

"Ta phi! Cút!" Bà nội tôi cũng tức giận, cầm chổi quật lão Ma.

Lão Ma vội vàng chạy mất, vừa chạy vừa thở dài.

Dân làng mải xem náo nhiệt, cũng không ai can thiệp, tôi liền bị ba tôi ôm đi đến cái hố phân bỏ hoang ở phía đông thôn.

Lúc này dân làng đồng lòng, đều không đi theo, sợ dính vận rủi.

Tôi bị ném vào cái hố phân hôi thối, há miệng khóc oe oe.

Ba tôi lại khiêng đá đến đập lên người tôi, đập đến mức tôi lật úp mặt, mũi miệng đều không thể thở được, đã chết chắc rồi.

Vào thời khắc then chốt, cô tôi đến.

Cô trước đó vài năm đã gả sang làng bên cạnh, bởi vì gả cho người nghèo, người nhà ngoại không được lợi lộc gì, nên bị nhiều người khinh thường, rất ít khi về nhà ngoại.

Lần này tính đúng ngày mẹ tôi sinh nở mới về, vừa về đã nghe nói tôi bị ném xuống hố phân, vội vàng đi tìm.

"Anh hai, anh điên rồi à? Chuyện này sao có thể vứt đi được!" Cô tôi hoảng sợ đến mức mặt biến sắc, không kịp để ý đến mùi hôi thối, lập tức nhảy xuống hố phân vớt tôi lên.

May mà là một cái hố phân bỏ hoang, nước không sâu, chứ không thì ngay cả cô tôi cũng gặp nguy hiểm.

Ba tôi nổi giận: "Cô vớt nó lên làm gì? Tôi không nuôi đâu, nhà đã có ba đứa con gái rồi, vợ tôi cũng sinh đến hư người rồi, thầy lang nói bà ấy không sinh được nữa, nhà chúng ta tuyệt hậu rồi!"

Nhà tuyệt hậu rồi, tôi trở thành vật hi sinh để trút giận, dù sao ít đi một cái miệng cũng tiết kiệm được mấy bát cơm.

Cô tôi ôm tôi lên trong người đầy nước bẩn, ấn vào ngực tôi, để tôi nhả nước thối ra.

Tôi khóc đến kiệt sức, thân thể nhỏ bé co quắp lại, tay chân đều co giật.

"Điên rồi, các người điên rồi!" Cô tôi đau lòng vô cùng, lau nước thối cho tôi, lại ôm tôi chạy ra ngoài, định đi tìm bác sĩ.

Ba tôi vẫn thờ ơ, nhìn cô tôi ôm tôi đi mất.