Một bên khác, khi Thời Tự trở lại chỗ ngồi, trong đầu cậu vẫn vọng vang ba chữ “cắt cổ tay”.
Hắn đã từng tự sát?
Vì vậy không phải hiểu lầm, Hạ Tranh thật sự muốn chết!
Thời Tự đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh, tâm trạng hoàn toàn rối loạn. Cả ngày hôm đó, cậu tâm thần không yên, thỉnh thoảng lại đem cái cổ duỗi dài nhìn phía cửa, tự biến chính mình thành hòn vọng phu.
Rốt cục cậu cũng chờ được bóng dáng Hạ Tranh xuất hiện ở ngoài cửa.
Thời Tự lập tức mở to mắt nhìn về phía Hạ Tranh.
Tòa nhà T thị nằm ở phía nam thành phố. Cuối mùa thu, thời tiết vẫn chưa lạnh hẳn. Hạ Tranh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng và áo khoác nhẹ, cài hai nút áo phía trên, ống tay áo xắn lên, một tay đeo vào túi, tay kia khuỷu tay cầm theo áo khoác, vừa đi vào phòng làm việc vừa tản mạn.
Thời Tự nhìn từ khuôn mặt Hạ Tranh xuống đến nửa cánh tay trắng nõn của hắn, rồi từ cánh tay quay lại nhìn lên khuôn mặt.
Đang chạng vạng, ánh tà dương từ cửa sổ sát đất chiếu vào làm cho phòng làm việc của tổng giám đốc rực rỡ với ánh sáng vàng nhạt trên mặt sàn.
Hạ Tranh bước vào trong ánh sáng đó, khiến cho gò má của hắn cũng được chiếu sáng với một viền vàng mờ ảo. Lúc này, tâm trạng của Thời Tự không giống như trước; hình ảnh vốn có thể làm cho cậu nghẹn thở giờ lại khiến cậu cảm thấy có chút không thể thưởng thức.
Cậu chỉ cảm thấy người đàn ông và ánh tà dương đó, như hòa quyện vào nhau, tràn đầy sự cô đơn và bi thương của hoàng hôn.
Trong lòng bỗng dưng cảm thấy cứng lại, Thời Tự tự giác đứng dậy tiến về phía Hạ Tranh.
Cậu muốn kéo Hạ Tranh ra khỏi ánh sáng mờ nhạt đó.
Hạ Tranh khẽ cúi đầu, từ từ tiến về phòng làm việc của mình. Cuộc trò chuyện với nhà tâm lý học là một trải nghiệm rất mệt mỏi, đặc biệt khi phải đối mặt với sự đào sâu vào những cảm xúc nội tâm bí ẩn trong suốt bốn giờ.
Cảm giác mệt mỏi nặng nề bao trùm từ tâm trí đến cơ thể của hắn. Nếu không vì có người muốn xin nghỉ việc, hắn đã sớm trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Dù sao, giường nghỉ ngơi ở văn phòng cũng không tồi. Nghĩ vậy, hắn đang mơ màng thì đột nhiên bị người khác nắm lấy, cùng với một tiếng kêu to, “Ông chủ!”
Hạ Tranh suýt chút nữa bị kéo ngã, hắn va vào người phía trước, quay lại nhìn kẻ cầm đầu phía sau.
Đối phương có vẻ rất gấp gáp nắm chặt tay hắn, giọng nói cũng có vẻ khẩn trương.
“Có chuyện gì?”
Hạ Tranh tốt bụng không so đo với sự thô lỗ của cậu. Hắn chỉ đứng vững cơ thể lại rồi nhìn người trước mặt đã được Ôn Cảnh nhắc khi nãy.
Thời Tự kéo Hạ Tranh mà không nghĩ nhiều.
Đứng cả buổi cũng không biết phải nói gì, cậu chỉ lắc đầu đáp, “Không có chuyện gì.”
Không có chuyện gì thì mắc mớ gì kéo hắn lại.
Hạ Tranh nhìn Thời Tự đang dùng thủ đoạn giữ chặt lấy hắn như cũ. Trước đây khi chưa biết chuyện, Thời Tự trong mắt Hạ Tranh chỉ là một người mới vào xã hội, ngây thơ và có chút thiện lương, như một người bạn nhỏ. Giờ đây, khi biết đối phương quá yêu thích mình, cảm giác trong lòng Hạ Tranh có phần vi diệu.
Hắn không lộ vẻ gì nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Thời Tự, đặt lại vào túi áo. Sau đó, hắn chủ động hỏi: “Công việc mới tìm xong chưa?”
Thời Tự chà xát đầu ngón tay, cảm nhận vết tích lồi lõm trên tay Hạ Tranh.
“Vẫn chưa có, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo” cậu đáp, sau đó thuận thế thử dò hỏi, “Còn anh, sếp, sau này có dự định gì không?”
“ Tôi đang hỏi cậu sao tự dưng hỏi ngược lại tôi rồi?" Hạ Tranh cười nói. “Tôi không có kế hoạch gì, chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian, ra ngoài thư giãn rồi tính sau.”
Thời Tự cảm thấy lòng mình trầm xuống. “Vậy... khi nào thì anh dự định nghỉ ngơi?”
“Hm”" Hạ Tranh híp mắt nhìn về phía cửa sổ nơi ánh hoàng hôn đang buông xuống, vẻ như đang suy tư.
“"Chờ xử lý xong các vấn đề công ty, mọi người đều đi hết rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi.”
Khi mọi công việc trong công ty đã hoàn tất, các nhân viên đều rời đi, hắn liền cho người thực hiện các quy trình, từ bỏ những kế hoạch khai phá Tán Tỉnh Game thiết kế.
Hạ Tranh suy tính như vậy, mà Thời Tự đối diện yên lặng nhìn kỹ ánh sáng vụn vặt từ mi mắt dày đặc của nam nhân.
Tôi biết anh đang muốn làm cái gì, con mẹ nó anh muốn đi tự tử đúng không, đồ khốn không có tiền đồ, nhiêu đó đả kích liền muốn từ bỏ. -- Thời Trạch thầm nghĩ.
Thế nhưng, Thời Tự mở miệng với giọng nói nhẹ nhàng: “Ông chủ, chúng ta có nên cân nhắc thêm phương án khác không?”
Hạ Tranh không có ý định suy nghĩ thêm về vấn đề này.
Hắn vốn không có ý định can thiệp thêm vào dự án game Tán Tỉnh khai phá. Trước khi rời đi, chỉ muốn để lại một người thực sự phụ trách và tiếp tục thảo luận về nó.
Thời điểm căng thẳng, hắn nhận thấy rằng mặc dù có thể cải thiện phúc lợi cho đội ngũ của mình, nhưng một số công nhân lại thiếu nhiệt tình, điều này khiến hắn cảm thấy như bị một nhát dao đâm vào.
Hạ Tranh không còn muốn bận tâm đến cảm xúc của họ nữa, chỉ muốn thuận lợi chia tay. Hắn vỗ vai Thời Tự “Không được, không có cái gì để cân nhắc”
Lời của Hạ Tranh khiến Thời Tự cảm thấy như là sự từ bỏ hoàn toàn, giống như một người đang chờ đợi sự kết thúc không thể tránh khỏi.
Thời Tự không khỏi nhíu mày. Một người đã quyết tâm đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả thì thật khó để thuyết phục họ thay đổi.
Cậu không tiếp tục khuyên nhủ nữa, vừa về đến nhà cậu liền kiểm tra tất cả thẻ ngân hàng của mình.
Ý nghĩ của cậu rất đơn giản: hiện tại, Hạ Tranh cần tiền nhất, vậy thì hãy cho anh ấy tiền.
Thời Tự không tính toán quá chi tiết về số tiền mình có. Ông bà, chú bác hàng năm đều cho tiền lì xì, các anh chị và cha mẹ cũng thường xuyên cho tiền tiêu vặt, nên cậu nghĩ mình đã tích lũy được không ít.
Tuy nhiên, khi kiểm tra các thẻ ngân hàng cậu mới nhận ra tổng số tiền còn lại chưa đến một triệu.
Thời Tự, “…”
Mẹ nó, mình nghèo đến vậy hả?