"Mở công ty là như vậy, có lên có xuống là chuyện bình thường, không cần phải cảm thấy quá thương tâm."
"Thực ra cũng không đến nỗi tồi," Hạ Tranh nói, "Tôi vốn không định đóng cửa công ty phát triển game, lần này chỉ là tạm thời đình chỉ."
Thời Tự nhớ lại những câu nói của Hạ Tranh gần đây.
Cậu đã từng nghĩ rằng Hạ Tranh đối mặt với việc phá sản một cách rộng rãi và bình thản, rằng sự rộng lượng của anh đã khiến Thời Tự cảm động.
Nhưng liệu có phải Hạ Tranh chỉ đang giả vờ bình thản?
Liệu sự hờ hững của hắn có phải là dấu hiệu của sự nản lòng, thất vọng?
Thời Tự cảm thấy lạnh toát, mồ hôi lấm tấm trên người.
Người ta phải tuyệt vọng đến mức nào mới nghĩ đến việc tự sát?
Thời Tự căn bản không thể liên kết những từ ngữ đó với Hạ Tranh, nhưng giờ phút này cậu đột nhiên nhận ra rằng, thực tế những người kiêu hãnh và tự mãn khó có thể chấp nhận thất bại hơn người bình thường.
Họ không thể chịu đựng được cú sốc khi rơi xuống từ đám mây, cách phản ứng của họ thường cực đoan, dễ dẫn đến những thảm kịch.
Thời Tự cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Hóa ra, trong lúc khủng hoảng tài chính như vậy, Hạ Tranh đã trả gấp ba lần tiền bồi thường cho mỗi công nhân và tìm công việc mới cho họ. Hắn còn tặng toàn bộ thiết bị công ty cho công nhân.
Bởi vì Hạ Tranh đã sớm lựa chọn cho mình một con đường tuyệt vọng.
Thời Tự không thể tin rằng đây là lựa chọn của Hạ Tranh.
Cậu đứng dậy từ chỗ ngồi, nhanh chóng đi về văn phòng của Hạ Tranh, nhưng giữa đường đột nhiên dừng lại.
Gặp Hạ Tranh cậu có thể nói cái gì?
Hỏi hắn liệu có phải là hắn không còn muốn sống nữa không?
Người kia đang cố tạo vẻ bình thản giả tạo, rõ ràng là không muốn để người khác biết. Nếu như ta tùy tiện bóc trần sự giả tạo đó, liệu có khiến hắn rơi vào tuyệt vọng hơn không?
Lùi lại một bước để xem, nếu chỉ dựa vào vài chục ghi chép tìm tòi mà kết luận Hạ Tranh có xu hướng tự sát có phải là quá qua loa không?
Thời Tự chưa bao giờ cảm thấyđau đầu như vậy. Trong lúc cậu đang đứng ngay tại chỗ trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Quay lại, hắn thấy Ôn Cảnh đã đến gần.
“Đệ đệ, lại gặp mặt." Ôn Cảnh vẫy tay chào không đợi Thời Tự đáp lại, đối phương đã tiếp tục nói "Sếp của các cậu có ở công ty không?"
Giọng nói như cơn gió thoảng qua, đẩy cửa phòng làm việc của Hạ Tranh ra rồi đóng lại ngay lập tức. Thời Tự nuốt xuống câu kia không gọi tên anh ta, nhanhg chóng đến gần cửa phòng làm việc của Hạ Tranh áp sát lỗ tai vào khe cửa.
"Nghe nói cậu đã rời bỏ công ty, cậu định làm gì?"
"Mệt quá, cần nghỉ ngơi một chút."
"Được, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nhưng trước tiên hãy cùng tôi đến gặp bác sĩ để làm một cuộc kiểm tra tâm lý. Nếu bác sĩ nói cậu không có vấn đề gì, cậu có thể nghỉ ngơi bao lâu tùy thích."
Trong phòng làm việc, Ôn Cảnh kéo tay Hạ Tranh ra ngoài, nhưng Hạ Tranh không phối hợp chỉ cần giơ tay lên là dễ dàng tránh khỏi sự kìm kẹp. Hắn cười nói, "Tôi chỉ là hơi mệt, cậu đừng có thần hồn nát tính như thế."
Không biết là do tính khí của Ôn Cảnh không tốt hay do cách nói chuyện của Hạ Tranh như chọc tức người khác mà mỗi lần đều có thể khiến Ôn Cảnh nổi giận.
Ôn Cảnh ngay lập tức lên giọng, "Là tôi con mẹ nó muốn như vậy hả? A? Cậu không nhận ra trong hai tháng vừa qua cậu rất lạ như thế nào sao?"
"Làm sao mà lạ được, tôi vẫn ổn."
"Ổn ư? Nếu cậu thực sự ổn thì sao lại ở đây như một con yêu quái? Không đến công ty, không về Hạ gia, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Ôn Cảnh bỗng nhiên hạ giọng, "Có phải cậu lại đang nghĩ không ra điều gì, muốn..."
"Không có." Hạ Tranh đáp.
"Không có sao? Thế lần trước cậu cắt cổ tay thì sao?" Ôn Cảnh tức giận nói.
Hạ Tranh có chút đau đầu, xoa nhẹ trán. Gần đây, hắn thực sự không ổn, làm việc gì cũng không có sức, nhưng chưa đến mức muốn tìm cái chết.
Dù vậy, Ôn Cảnh vẫn không tin.
"Đi thôi, đến bệnh viện." Cuối cùng, Hạ Tranh đã nhượng bộ.
Khi nghe thấy họ chuẩn bị ra ngoài, Thời Tự bị ba chữ "cắt cổ tay" làm cho đầu óc choáng váng, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía văn phòng của mình. Khi kéo cửa ra, Hạ Tranh và Ôn Cảnh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hoảng loạn của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, tình cảnh như bỗng dưng khơi dậy một hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ của Ôn Cảnh, như thể đã từng quen biết.
"Tê ——"
Ôn Cảnh hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm vào hướng Thời Tự biến mất, suy nghĩ vài giây. Đột nhiên, anh ta đập tay mạnh xuống bàn, "Tôi biết tại sao thằng nhóc đó lại quen mặt rồi!"
Hạ Tranh nhíu mày.
"Thằng nhóc đó đã từng tỏ tình trước mặt cậu!" Ôn Cảnh nói.
Hạ Tranh nhướn mày cao hơn một chút rõ ràng hơi ngạc nhiên. Hắn cụp mắt, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Tôi sao không nhớ ra được nhỉ?"
Ôn Cảnh bị câu hỏi của Hạ Tranh làm nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào.
Ngày mà Thời Tự chạy tới biểu lộ tâm tư, Hạ Tranh lúc ấy vừa văn đang gặp chuyện, hắn mệt mỏi đến nỗi lựa chọn trốn tránh tự mình đem ký ức ngày đó gần như lãng quên.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nhớ đến Thời Tự.
Ôn Cảnh biết rằng nếu mình nhắc đến ngày hôm đó, Hạ Tranh có thể sẽ nhớ lại Thời Tự.
Nhưng anh ta không nỡ làm tổn thương Hạ Tranh thêm, nên chỉ cố gắng nói một cách khéo léo
"Có nhiều người thể hiện như vậy, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường."
Hạ Tranh chỉ lắc đầu.
Xã hội này không hoàn toàn như vậy. Trong số các cô gái, có rất nhiều người thể hiện sự quan tâm, trong khi nam giới chỉ là thiểu số. Thời Tự trưởng thành như vậy là hiếm gặp như lá mùa thu, nên lẽ ra hắn phải có ấn tượng mới đúng.
Tuy nhiên, Hạ Tranh không nhớ rõ về chuyện trước đây và cũng không quá bận tâm. Hắn chỉ hỏi, "Tôi đã bắt nạt cậu tasao?"
“Hả?” Ôn Cảnh không hiểu lý do.
Hạ Tranh cười cợt nói, “Khi mới nhận chức, cậu ta đã mắng tôi khốn nạn.”
Ôn Cảnh đáp, “…Không đến nỗi nào đâu.”
Hạ Tranh cũng không nói gì quá đáng cả.
Ngày hôm đó, mọi chuyện hỗn loạn quá mức, Ôn Cảnh đang gọi điện thoại với người khác, nên không thể chú ý toàn bộ đến Thời Tự và Hạ Tranh. Khi quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng Thời Tự vội vã rời đi.
Nhưng Hạ Tranh luôn rất lịch thiệp, nên hẳn sẽ không làm cho người khác cảm thấy lúng túng.
Đây là... bị từ chối mà ghi hận sao?
Ôn Cảnh kết luận, “Cậu nhóc này quả thực quá mưu mẹo!”