Ánh hoàng hôn rọi xuống mấy mỹ nhân khiến họ không dám thở mạnh, mê mẩn cảnh sắc trước mắt.
Nhạc Quy là người phàm duy nhất, nàng leo núi mệt đến run chân. Nhìn thấy cảnh đẹp cũng chỉ liếc qua một cái rồi âm thầm chửi rủa Đế Giang không phải người. Rõ ràng có thể đi ngàn dặm tới lấy rượu, thế mà còn bắt người mang đến tận nơi.
Đã thế, còn không cho phép sử dụng linh lực. Tất nhiên, dù cho phép, nàng cũng chẳng có linh lực, nhưng ít nhất có thể nhờ người khác mang nàng đi một đoạn chứ!
"Chút cảnh sắc này mà cũng làm các ngươi say mê đến vậy sao? Vậy lát nữa thấy Cửu Trùng cung đệ nhất tam giới, chẳng phải sẽ kinh ngạc đến mất trí ư?"
Lệ sư tỷ khinh miệt liếc nhìn mọi người, "Còn nửa canh giờ nữa là đến nơi rồi, tất cả cẩn trọng, nếu vô lễ trước điện mà mạo phạm tôn thượng, đừng trách ta không khách khí.”
Mọi người sôi nổi nhúng người dạ vâng, vô cùng chờ mong được nhìn thấy Cửu Trùng cung.
Sau nửa canh giờ…
“Sư tỷ, đây là Cửu Trùng cung tinh xảo đệ nhất tam giới sao?” Có người nhìn đống phế tích cao 8 mét trước mặt liền thốt ra câu hỏi, giọng người nọ khá lớn, có ý muốn áp âm thanh tấu nhạc ồn ào trong kia.
Lệ sư tỷ hỏi lại một câu cái gì, thấy mọi người xung quanh lộ vẻ khó hiểu nàng ta mới ý thức được giọng mình quá nhỏ, vì thế cũng lớn tiếng nói: “Có lẽ là ảo giác… Đúng, nhất định là ảo giác, xuyên qua ảo giác này chính Cửu Trùng cung chân chính.”
Như để vì nghiệm chứng lời nàng ta, Lệ sư tỷ đột nhiên chỉ vào chỗ phát ra tiếng nhạc náo nhiệt, cũng là thứ hại các nàng phải lớn tiếng nói chuyện với nhau, “Nếu không phải ảo giác, sao lại có tấu nhạc?”
Lời còn chưa dứt, mấy tảng đá đột nhiên từ đống phế tích nứt ra, nện xuống từ trên đầu mọi người, vài người bị đập đến tan tác, ai u buông lỏng nhạc cụ trong tay.
Trời đất thanh tịnh.
Lệ sư tỷ: “?”
“Ta thấy… Không giống như ảo giác?” Có người chần chờ mở miệng, ảo giác tức là biểu hiện giả dối, nhưng phàm là những gì giả dối thì luôn có sơ hở, nhưng những người này lại phản ứng hoàn toàn không giống giả.
Mọi người đối mặt với cảnh tượng quỷ dị như thế đều lâm vào trầm tư, không chờ họ kịp tự hỏi thì sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng động, tám mỹ nhân nhất trí quay đầu lại.
“Ảo giác cũng quá chân thật rồi.” Mọi người hạ tầm mắt, Nhạc Quy nghiêm trang ném cục đá vừa mới cầm xuống, lén lút giấu đá quý vừa moi được vào trong tay áo ngay trước mặt mọi người.
【 Oh yeah, trộm được một khối hồng bảo thạch rồi, chờ trở lại thế gian ta sẽ đem bán! 】
Vừa nhìn lại, mọi người lập tức nhận ra tiếng động kia là do tiểu sư muội ngoan ngoãn nhất gây ra, nhưng chẳng ai để ý đến nàng, họ tiếp tục thảo luận xem nên tiến lên phía trước hay tìm cách liên hệ với quản sự Ngưu Giác.
Cuộc thảo luận đang diễn ra nghiêm túc thì bất chợt, một viên đá từ đỉnh đống đổ nát lăn xuống, đám người đồng loạt lùi lại hai bước, theo phản xạ nhìn lên.
Nhạc Quy cũng nhìn theo. Ban đầu nàng chỉ thấy đống gạch vụn lẫn kia lộn với những món kỳ trân dị bảo, tiếp đó có một viên đá bị đẩy mạnh ra, rồi lộ ra một bàn tay trắng như ngọc, từng khớp xương rõ ràng hiện lên dưới ánh sáng.
Chưa kịp nhìn kỹ thì bầu trời đột ngột tối sầm lại, một tia chớp khổng lồ xé rách trời, chiếu sáng cả ngọn núi Đê Vân như ban ngày.