Nói cho cùng, trong số 3.000 ngọn núi của Vô Ưu Cung, chỉ có Đê Vân Phong mới lọt vào mắt Đế Giang. Ngọn núi này gắn liền với sự ra đời của hắn, cùng một nhịp thở với hắn, theo lí đáng ra phải là nơi tư mật nhất, ít ai được phép ra vào.
Nhưng thực tế, đây cũng là nơi có nhiều người nhất. Đôi khi âm thanh tạo ra tại đây có thể vang xa qua 1900 ngọn ma sơn đến tận Tệ Ngạn đài. Nhạc Quy còn thường xuyên nghi ngờ liệu họ có đang phá hoại gì không.
Dù có nhiều người phục vụ ở Đê Vân phong nhưng không phải ai cũng được phép đến đây. Nghe nói Đế Giang có tiêu chuẩn chọn người rất khắt khe, số người đủ tiêu chuẩn cực kỳ ít. Trong hai ngàn năm qua, không có thêm ai được chọn vào nữa.
Đó cũng là lý do khiến đám người Hợp Hoan Tông hưng phấn đến vậy. Chỉ cần xuất hiện trên ngọn núi này, dù chỉ để đưa rượu, đối với họ đã là một sự khẳng định to lớn.
Nhạc Quy không thể cảm nhận niềm vui của họ. Thật sự là từ khi nhận thức được thực tại và từ bỏ đấu tranh, nàng luôn trong trạng thái buông xuôi. Chỉ còn đợi Đế Giang chết đi là nàng sẽ rời khỏi ma giới quỷ quái đáng sợ này ngay.
【À, trước khi đi mà có thể nhìn thấy linh dương nước thì cũng không tệ】
Linh dương nước là sủng vật của Đế Giang. Hình như ở thế giới thực cũng có loài này, nhưng Nhạc Quy chưa từng thấy. Nàng chỉ biết dù là trong thế giới thực hay trong tiểu thuyết, loài này đều có vòng lông trắng quanh mông.
Không biết chúng có giống nhau không. Nhạc Quy đang mải nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nàng liền chọc chọc người đi trước một cái.
"Làm gì vậy?" Người đó cau mày.
Nhạc Quy khẽ hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?" Mặc dù chưa từng đến Đê Vân phong, nhưng theo nguyên tác, cây đào mà Đế Giang sắp chết nằm ở hậu sơn. Thế mà bây giờ, rõ ràng bọn họ đang tiến về đỉnh núi.
"Còn đi đâu nữa, tất nhiên là đến Cửu Trùng cung trên đỉnh núi." Người kia trả lời bằng giọng điệu khó hiểu.
【..Đi nhầm rồi! Phải đi ra hậu sơn chứ! Trong nguyên tác, Đế Giang uống rượu ở hậu sơn, rồi uống đến mức chết không để lại chút bụi vụn.】
Nhạc Quy định nói, nhưng người kia đã quay đầu đi. Nàng khẽ nhếch miệng, nghĩ rằng với thân phận nhỏ bé của mình, có nói cũng chẳng ai nghe, nên đành im lặng.
Cả nhóm tiếp tục đi lêи đỉиɦ núi, gặp không ít người trên đường. Lệ sư tỷ ban đầu còn giữ nguyên tắc hòa nhã, mỉm cười chào hỏi, nhưng những người ở Đê Vân phong ai nấy đều cao ngạo lạnh lùng, thản nhiên lờ đi sự thân thiện của nàng ta. Lệ sư tỷ bị làm cho xấu hổ, sau cùng cũng không thèm nói nữa.
Đê Vân phong cao ngất chọc trời, càng đi lên cao càng khó khăn. Khi Nhạc Quy gần như không thể chịu nổi nữa, những rừng cây lớn che kín bầu trời hai bên bậc thang đá bỗng dưng biến mất.
Con đường núi chênh vênh sốc đứng bỗng trở thành một đại sảnh lộng lẫy dát vàng phủ ngọc xa hoa lãng phí. Trên trời có ma khí màu tím bao phủ tựa như ngân hà giữa ban ngày.
Mây và sương mù không ngừng biến ảo, khi thì hóa thành núi non sông biển, lúc lại biến thành thác nước lung linh. Giữa khung cảnh tráng lệ đó, thỉnh thoảng còn thấy bóng dáng cá voi bơi lội.