Cậu bé tíu tít chạy về phía cổng, nắm chặt tay ông nội Lý, dù người nhỏ nhưng Tiểu Bảo vẫn giúp ông đứng vững vàng.
"Ông ơi, ông đi chậm thôi, đừng vội mà." Tiếng của Tiểu Bảo mềm mại vang lên, "Chút nữa con sẽ đi lấy ghế cho ông ngồi."
"Không cần đâu, bé ngoan." Ông cụ mỉm cười hiền từ nhìn cậu bé, "Ông vẫn còn khỏe mà, vận động chút cho người dẻo dai hơn."
Dù ông nói thế, Lục Gia Dương vẫn nhanh chóng mang một chiếc ghế tựa đến gần ông cụ.
"Ông ơi, sao ông lại đến một mình thế? Còn bà đâu rồi?" Lục Vũ Hiên bước tới đỡ ông.
"Bà con ở nhà nấu ăn rồi, làm cả một bàn đầy món ngon, đợi anh cả và anh hai các con về là cả nhà mình qua ăn chung." Ông cụ vẫy tay cười, "Không cần đỡ đâu, ông đi chậm thôi là được."
Lục Gia Dương nhìn thấy ông cụ có vẻ đang rất vui, bèn trêu chọc: "Ông đúng là nhàn hạ, để bà ở nhà bận rộn nấu nướng còn mình thì chạy qua đây chơi. Không nghĩ đến việc giúp bà một tay sao?"
"Hứ, thằng nhóc này nói gì thế, chạy đâu? Ông đi bộ đàng hoàng mà!" Ông cụ lập tức phản pháo, "Mà có giúp gì được đâu, bà còn hay bảo ông vướng víu nữa chứ."
Lục Gia Dương bật cười, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Ông muốn uống trà gì không? Con đi pha."
"Không cần, ông chủ yếu là muốn qua xem Tiểu Bảo thôi."
Ông cụ quay lại, dịu dàng xoa đầu cậu bé, rồi kéo cậu vào lòng, âu yếm nhìn cậu thật kỹ. Một lúc sau, ông khẽ thì thầm: "Giống, giống quá."
"Giống gì cơ ạ, ông?" Tiểu Bảo tò mò hỏi.
"Giống ông nội của cháu lúc còn trẻ," ông cụ nói, "Mắt mũi của ông nội cháu là đẹp nhất trong nhà, dẫu mọi người trong nhà không ai tệ, nhưng vẻ đẹp của ông nội cháu là độc nhất vô nhị. Ngay cả bố cháu cũng chỉ được thừa hưởng bảy tám phần. Còn cháu, Tiểu Bảo, cháu giống hệt ông ấy, không khác gì."
"Đẹp, thật sự rất đẹp. Ông có cảm giác, khi cháu lớn lên, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn mấy anh của cháu nhiều!"
"Dạ vâng ạ~"
Tiểu Bảo đỏ bừng cả mặt khi được khen, rúc vào lòng ông cụ, làm nũng. Hành động dễ thương ấy khiến ông cụ cười tít mắt, không ngừng cưng nựng cậu bé.
Không khí yên ắng chưa được bao lâu thì bên kia cây lớn vang lên tiếng loạt xoạt, nhiều cành cây rơi xuống đất, làm ba anh em nhà họ Lục lập tức giật mình thót tim.
"Ơ? Hình như ông vừa nhìn thấy bóng gì đó trên cây," ông cụ nheo mắt cố gắng nhìn rõ, "Nhà cháu nuôi thú cưng hả? Là con khỉ à?"
"Hả?" Tiểu Bảo ngơ ngác trong giây lát, rồi lắc đầu liên tục, "Không phải đâu ông, là anh tư của cháu đó."
"Gia Minh?" Ông cụ ngạc nhiên hỏi, "Ban ngày ban mặt lại leo cây làm gì? Gọi nó xuống ngay! Ngã thì sao? Gia Dương, cháu là anh, sao lại để mặc thế?"
"Con gọi đây ạ, con gọi đây." Lục Gia Dương không dám chần chừ, vội vàng gọi: "Gia Minh! Lấy được rồi sao còn chưa xuống? Ngồi đó làm gì thế?"
"Em xuống ngay đây!"
Giọng Lục Gia Minh không lớn, nhưng vẫn đủ để cả bọn nghe rõ. Lúc này, cậu đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây to, đầu nghiêng sang một bên, nhíu chặt mày, mắt không rời khỏi khuôn viên nhà kế bên.
Có ai đó ở đó.
Cây cổ thụ này tuy cao, nhưng không phải loại cây cao vυ't chọc trời. Thêm vào đó, những cành cây trên đỉnh khá yếu, vì thế sau khi Lục Gia Minh lấy được chiếc qυầи ɭóŧ, cậu đã di chuyển xuống vài bước.
Dù đang ngồi trên cành cây, tầm nhìn của Lục Gia Minh chỉ có thể lướt qua bức tường đối diện và nhìn thấy một nửa khu vườn bên kia. Một phần còn bị mái hiên che khuất.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang vội vã đi đi lại lại trong sân. Khi thì bước vào nhà, khi lại đi ra, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Dựa vào chiều cao và dáng người, có thể đoán đó là một người đàn ông.
Nhưng người đàn ông này che chắn rất kỹ, từ mũ, khẩu trang đến găng tay, Gia Minh dù có đôi mắt 10. cũng không thể nhìn rõ mặt mũi hắn sau một hồi quan sát kỹ lưỡng.
Cậu định nhìn thêm một lúc thì bên dưới, tiếng gọi liên tục của Tiểu Bảo và mọi người vang lên, đôi khi còn nghe thấy tiếng ông Lý dùng gậy gõ xuống đất.
Lục Gia Minh đành phải đứng dậy, một chân dò tìm điểm đặt chân để leo xuống. Trong lúc đó, cậu không nhịn được mà liếc về phía khu vườn đối diện một lần nữa.
Cái nhìn này khiến Lục Gia Minh cảm thấy lạnh toát toàn thân, người cậu đột nhiên cứng đờ.
Người đàn ông kia không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên. Đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm của hắn ẩn trong bóng tối dưới tường, nhìn Lục Gia Minh như ánh mắt của một con rắn độc, âm u và đáng sợ. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nỗi sợ lạnh lẽo bò dọc sống lưng, khiến cậu rùng mình.
Người đàn ông nhìn cậu chằm chằm trong vài giây, không làm gì khác, sau đó quay người bước về phía cổng.
"Đừng đi!"
Gia Minh hét lên, nhưng người đàn ông vẫn không dừng lại. Cậu cuống cuồng leo xuống nhanh hơn.
Có lẽ vì quá vội vàng mà cậu vừa giẫm chân lên một cành cây thì nghe tiếng "rắc", cành cây lập tức gãy rời.
May mà Lục Gia Minh bám chắc bằng hai tay, nếu không thì đã rơi xuống đất rồi.
"Anh tư, cẩn thận!" Tiểu Bảo hoảng hốt, tim đập thình thịch. "Chỗ đó không có chỗ để đặt chân nữa, làm sao đây anh ba?"
"Để anh lo!"
Lục Gia Dương vừa dứt lời đã bắt chước Lục Gia Minh, trèo lên cây. Lúc này, sự linh hoạt của chiếc quần bó sát anh mặc mới được phát huy, nhưng động tác của anh lại vụng về hơn nhiều vì chưa quen.
"Anh ba lên đây làm gì?" Gia Minh vừa ổn định lại cơ thể, quay đầu thì thấy Gia Dương ôm chặt thân cây, trông như một con lười, nhưng cũng đã khá gần.
Lục Gia Dương ngẩng đầu nói: "Anh đỡ em! Từ khoảng cách này rất dễ trượt ngã."
"Anh định để em đạp lên người anh sao?" Lục Gia Minh ngỡ ngàng.
"Đúng vậy." Lục Gia Dương gật đầu.