Bốn anh em nhà họ Lục đứng trong sân, ngẩng đầu ngắm chiếc qυầи ɭóŧ Ultraman của Lục Vũ Hiên suốt vài phút, nhìn nó bay phấp phới trong gió. Rõ ràng nó đã chao đảo như sắp rơi, nhưng vẫn kiên cường treo lơ lửng không chịu rơi xuống.
Tiểu Bảo, vừa về đến nhà đã được chứng kiến cảnh tượng này, cảm thấy bất ngờ mà cũng vui vui. Cuối cùng, cậu bé che miệng cười khúc khích.
Ba anh trai, sau một hồi đóng vai hươu cao cổ, cùng lúc quay lại nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt dịu dàng. Chỉ có Lục Vũ Hiên là vẫn có chút bất lực trong giọng nói.
“Tiểu Bảo, em cười cái gì thế? Là cái qυầи ɭóŧ của anh bay trên trời trông buồn cười lắm à?”
“Không phải đâu, anh Năm,” Tiểu Bảo cười híp cả mắt, “Em chỉ thấy ở bên các anh làm gì cũng vui, chẳng bao giờ thấy buồn chán.”
“Ngay cả làm mấy chuyện ngớ ngẩn này cũng vui à?” Lục Gia Dương cười, bước lại khoác vai Tiểu Bảo. “Thế là em đang hòa nhập với bọn anh rất tốt đấy, cưng à, không còn xa ngày em chính thức thành đồng bọn đâu.”
“Chuẩn luôn,” Lục Gia Minh búng tay.
“Nhưng mà, các anh vui xong rồi có thể giúp em nghĩ xem làm sao lấy cái qυầи ɭóŧ của em xuống không?” Lục Vũ Hiên đáng thương lên tiếng.
Lục Gia Dương: “Cứ để nó bay tiếp thôi.”
Tiểu Bảo: “Chờ gió thổi nó xuống, có khi nó tự rơi xuống đất ấy.”
“Thôi, để anh lên.” Lục Gia Minh nói. “Cây nhà mình cao lắm, nếu cái thứ này không rơi xuống, chắc không đến hết đêm là cả xóm biết nhà mình treo một cái qυầи ɭóŧ Ultraman rồi.”
Lục Gia Dương cười: “Vậy cũng thành dấu hiệu nhận biết nhà mình rồi.”
“Thôi dẹp đi,” Lục Gia Minh nhăn nhó, “Nhìn đẹp chút thì còn tạm, chứ thế này quá mất mỹ quan, ảnh hưởng hình ảnh gia đình.”
Nghe anh trai lớn nói xấu thần tượng của mình, Lục Vũ Hiên tức lắm mà không dám phản ứng, đành ngậm ngùi nuốt lời vào bụng. Dù gì anh Tư cũng là người duy nhất giúp cậu lấy lại chiếc qυầи ɭóŧ.
“Anh Tư, anh Tư,” Lục Vũ Hiên cười tươi, sán lại gần, “Anh định leo lên kiểu gì? Dùng thang hay dây? Để em giúp anh!”
Lục Gia Minh liếc xéo: “Em đi đâu tìm thang cao với dây dài thế? Hay em muốn gọi phép thuật Úm ba la mà biến ra?”
Lục Vũ Hiên bị dội ngược, hỏi lại: “Thế giờ làm sao?”
“Chả cần gì cả.” Lục Gia Minh tiến tới cây cổ thụ, giẫm chân vào thân cây vài cái. “Cây này chắc lắm, tán lá rậm rạp, leo lên không khó đâu.”
Lúc này Tiểu Bảo mới hiểu ý, mắt mở to kinh ngạc: “Anh Tư, anh định tự leo lên sao? Nguy hiểm lắm đó!”
“Không sao đâu, bé cưng à, em không cần lo cho anh ấy.” Lục Gia Dương cười, “Anh Tư của em bốn tuổi đã biết leo cây, sáu tuổi dám đánh nhau với người khác, bảy tuổi lần đầu tiên đi thăm sở cảnh sát, tám tuổi leo lên mái nhà bắt chim, trượt chân rơi trúng anh Hai làm anh ấy gãy tay ba tháng mới lành.”
Những “thành tích” này khiến Tiểu Bảo nghe mà ngẩn người.
“... Anh chỉ trượt chân có một lần đó thôi!” Lục Gia Minh bực bội lẩm bẩm, “Mấy chuyện xấu hổ này lôi ra làm gì.”
“À đúng rồi,” Lục Gia Dương chợt nhớ ra, “Bảo bối à, lúc đó anh Tư của em còn oai lắm, anh Hai đau đến xanh mặt mà anh Tư còn nói là ‘xương giòn quá’, rồi sau đó mới bị ba mẹ dạy cho một bài học nhớ đời.”
Tiểu Bảo ngay lập tức trong đầu hiện lên hai chữ: "Chiến binh."
“Sau đó anh đã xin lỗi anh Hai mà! Anh còn làm ‘trâu bò’ hầu hạ anh ấy suốt ba tháng liền!”
Lục Gia Minh không thèm đôi co với hai người nữa, bắt đầu giẫm chân vào thân cây, hai tay tìm điểm bám. Mỗi lần anh dùng lực, đôi chân dài nhảy lên một khoảng cách đáng kể. Chẳng mấy chốc anh đã leo đến nửa cây.
Đúng là một tay leo cây cừ khôi, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Tiểu Bảo còn nhìn thấy rõ cơ bắp trên hai tay Lục Gia Minh nổi lên khi anh phát lực, thậm chí khi áo anh bị gió thổi bay, còn lấp ló một phần cơ bụng bên dưới. Dù mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng anh đã mang lại cảm giác vững chãi vô cùng.
Tiểu Bảo cứ ngẩn ngơ nhìn anh trèo lên cao dần, cho đến khi Lục Gia Dương cất tiếng nhắc nhở thì mới tỉnh lại.
“Đừng có mà làm trò lố nữa!” Lục Gia Dương hét lên. “Phía trên chắc không vững như dưới đâu, cẩn thận bước đấy, đừng có mà ngã xuống!”
“Biết rồi! Em sắp lấy được cái qυầи ɭóŧ rồi!”
Có lẽ vì đứng quá cao nên tiếng của Lục Gia Minh vọng xuống rõ mồn một, cả không gian như còn văng vẳng tiếng vang.
Lúc này, Tiểu Bảo bất chợt nhận ra ánh nắng đã dần tắt, gió lớn hơn và lạnh hơn hẳn. Bọn họ mải loay hoay mà quên mất thời gian, chắc giờ này Lục Tử Dật và Lục Tử Tiêu cũng sắp tan học rồi.
Tiểu Bảo định chạy nhanh vào phòng khách xem giờ, nhưng chưa kịp bước thì đã thấy cổng sân nhẹ nhàng bị đẩy mở. Chưa thấy người, cậu đã nhận ra trước bóng dáng cây gậy quen thuộc.
Ngay lập tức, Tiểu Bảo biết đó là ai.
“Ông nội Lý ơi~”