Xuyên Thành Bé Trà Xanh Bị Các Anh Trai Đỉnh Lưu Chán Ghét

Chương 33

Mấy lần cô tình cờ nhìn thấy nữ quỷ đó ra ngoài tìm đồ ăn, đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh răng nanh của cô ta khi há mồm to như bồn máu. Trong mắt nữ quỷ này chỉ có đồ ăn, không quan tâm đến thứ gì xung quanh, cô ta há miệng đã cắn đứt tay của con quỷ khác, xé xác người ta tan tành, nhìn vừa điên vừa đáng sợ, không hề có quỷ tính.

Cô không giống cô ta, cuộc sống của cô rất gọn gàng ngăn nắp, nếu gặp ác quỷ thì sẽ chặt người ta ra trước, sửa sang tay ra tay, chân ra chân rồi mới kéo về hố, để dành ăn dần.

Những ngày đó thật hạnh phúc, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy chạnh lòng.

Bây giờ cô biến thành loài người yếu ớt, còn là thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, có khi nào thứ kia thấy mình như thế sẽ nuốt chửng mình không?

Triệu Chi Ý thật sự rất lo lắng, mình phải bảo vệ sinh mạng của bản thân, thế là cô vẫn cẩn thận đi ở cuối cùng, không dám thở mạnh. Lâm Tiêu đi trước mặt cô, chẳng biết tại sao rõ ràng sau lưng anh ta là người nhưng lại đi đứng nhẹ nhàng như không hề tồn tại, không cảm nhận được tiếng thở hay tiếng bước chân, không khác gì ma cả. Chỉ là khi anh ta quay đầu thì lại thấy Triệu Chi Ý mỉm cười trấn an mình.

Lâm Tiêu: …Anh ta không cảm thấy được trấn an.

Nhưng chuyện càng đáng sợ hơn khiến anh ta không ngờ tới còn ở phía trước!

Trong căn phòng đá rộng lớn, người phụ nữ đứng trong quan tài có khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc dài thẳng tắp xõa xuống, cô ta nhắm mắt đứng ở đó với vẻ không cảm xúc, tĩnh lặng như đã chết.

Trên cổ cô ta là một chiếc chìa khóa.

Không ai dám bước tới lấy chìa khóa!

Sau khi đùn đẩy một lúc, khi Lâm Tiêu cẩn thận bước lên lấy chìa khóa, người phụ nữ đang ngủ kia lại chợt mở mắt ra, đấy là ánh mắt gì thế kia? Rõ ràng là con người nhưng lại còn đáng sợ, mất nhân tính hơn cả con rối gỗ ngoài kia! Anh ta cứng đờ tại chỗ, đã quên suy nghĩ, không nghĩ được gì nữa, chỉ biết là: tiêu rồi tiêu rồi, anh ta chết chắc rồi, chắc chắn sẽ bị ăn thịt!

Sau đó, người phụ nữ kia hé miệng nở một nụ cười u ám (thân thiện).

“A a a a a a‼!”

Lâm Tiêu bỏ chạy, đám người Phan Phi Du Châu cũng không muốn ở lại, bọn họ chen nhau chạy ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, sau khi bọn họ chạy ra khỏi cửa mới phát hiện Triệu Chi Ý đã chạy mất dạng, nhanh như thỏ vậy?!

Triệu Chi Ý?

Hiện giờ Triệu Chi Ý đã chạy tới cổng công viên!

Tất nhiên không phải vì sợ nên cô mới chạy, mà là cô hiểu rõ một lý lẽ: núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!

Tổ chương trình kéo Triệu Chi Ý về với vẻ gần như sụp đổ, chương trình còn chưa quay xong, cô định chạy đi đâu?

Người này cũng thật là, rõ ràng là can đảm đám nỗi dám ngủ trong quan tài nhưng lại sợ tới mức chạy xa ba con phố, diễn hơi lố rồi. Người dám ngủ trong quan tài sao có thể bị một diễn viên đóng vai quỷ dọa đến nỗi chạy trối chết chứ? Nói ra ai tin?

Tất nhiên là tổ chương trình cũng hào hứng nhìn trò hề này tiếp tục tiến triển, lúc Tôn Hàm và Triệu Chi Ý xích mích, bọn họ không hề bước ra hòa giải ngay lúc đó, mà là thấy trễ tiến độ ghi hình nên mới ra mặt. Đạo diễn đã bắt đầu nghĩ đến phản ứng của quần chúng sau khi tập này được phát sóng, dù là tốt hay xấu thì cũng đều là độ hot! Chương trình của bọn họ sắp hot rồi!

Cắt! Chắc chắn phải cắt không sót một giây nào!

Sau khi ghi hình xong cũng đã gần năm giờ, trời vừa tảng sáng.

Gần như là Tôn Hàm lập tức chạy tới tìm tổ chương trình, yêu cầu xem bản ghi hình, cô ta không tin tiếng “kẹt kẹt” kia không phải do Triệu Chi Ý tạo ra! Trong quan tài không có ai khác, không phải Triệu Chi Ý thì là ai?

Nhưng điều quái dị là tiếng kẹt kẹt kia nghe không hề giống phát ra từ miệng Triệu Chi Ý, mà cách xa cô một khoảng, lại không giống tiếng vang khi người ta cố ý cào cấu, mà càng giống thứ khác… giống cái gì chứ?