“Ơ kìa, Lê Lê về rồi, đi thăm mẹ hả?”
Thím Trương nhà bên cạnh vừa thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang, vội vàng vén rèm cửa sổ lên, trông ra ngoài.
Thím Trương đảo mắt, lẳng lặng nhìn về phía tay Lục Lê, lúc sáng Lục Lê xách túi ra ngoài, nhưng giờ lại xách nguyên túi về.
Lục Lê nghỉ một lát, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn thím Trương. Ánh mắt người đàn bà trung niên ngập vẻ tò mò, nhưng vì nghĩ cho tâm trạng của Lục Lê nên không tiện hỏi thẳng, chỉ hỏi ý với vẻ tế nhị.
Lục Lê gật đầu: “Vâng.”
Chẳng ừ hử thêm gì nữa.
Trong cầu thang hẹp nóng nực, ẩm thấp, người sống trong tòa nhà ở khu tập thể cũ kỹ này đã làm hàng xóm với nhau nhiều năm. Mùa hè họ chẳng đóng cửa, chỉ ngồi sau tấm mành mỏng treo lên thay cửa. Nghe thấy tiếng động, ai nấy đều tò mò ngó đầu ra hóng chuyện.
Những người hàng xóm ấy cũng chẳng có ý xấu gì, nhưng trong toà nhà nhỏ này, chẳng có bí mật gì hết.
Lục Lê lê bước lên bậc thang cuối cùng, cúi đầu móc chìa khoá ra. Tiếng kim loại va vào nhau leng keng vang trọng trong hành lang yên tĩnh. Giọng thím Trương xen lẫn vào cái nóng hầm hập của ngày hè, vừa như xa xăm lại rõ ràng vô cùng: "Lê Lê này, cháu đã tốt nghiệp cấp ba rồi. Những tài liệu ôn tập, vở ghi chép gì gì đấy chắc cũng sắp vứt đi rồi nhỉ? Nếu cháu thấy tiện thì cho em Hề Hề được không? Nghỉ hè xong là em nó lên cấp ba, vào trường trung học phổ thông số một giống cháu đó. Con bé nó..."
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai đấy?”
Giọng nói nhanh nhẹn hoạt bát của Hề Hề vang lên, tựa như có thể xoa dịu cái nóng giữa hè.
Giọng nói ngày càng gần. Lục Lê xoay khóa, vội vàng trả lời: “Dạ, cháu đi soạn sách cho em.”
“Lê Lê này, lát nữa sang đây ăn dưa hấu nhé!”
“Vâng.”
Lục Lê đóng cửa, dựa lên ván cửa hồi lâu, không nhúc nhích.
Ánh mắt tọc mạch rình mò của thím Trương tàn nhẫn vạch trần tình cảnh chẳng chỗ nương náu của cô. Cô nhìn chằm chằm sàn nhà bếp, ánh mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn vết nứt trên mặt đất.
Hồi lâu sau, Lục Lê không nhìn sàn nhà nữa, thay giày, vào phòng ngủ tìm tài liệu học tập. Cô không thích lề mề khi làm việc gì đó, đây là thói quen được hình thành từ nhỏ, vì chậm tay chậm chân là sẽ bị ăn đòn.
…
Lục Lê ôm một chồng tài liệu, mở cửa nhà, bấy giờ thím Trương không ở cửa nữa. Cái quạt nan cũ nát bị vứt trên ghế. Lục Lê không định đi vào, toan để tài liệu xuống, báo một tiếng rồi đi luôn. Cửa chưa đóng, mấy toà nhà kiểu cũ cách âm rất kém.
Lục Lê nghe rõ mồn một giọng nói không to không nhỏ của Hề Hề:
“Mẹ, không biết chị Lê Lê sống một mình có sợ không nhỉ?”
“Sao ngày nào con cũng có lắm thắc mắc thế hả? Ăn dưa hấu đi.”
“Á, sao mẹ lại đánh con? Con có nói gì đâu. Đúng là thế mà, ở trong cái nhà từng có người chết đáng sợ quá mà, người chết còn là ba chị ấy nữa. Ấy, mẹ này, bình thường cô Nguyệt dịu dàng là thế, sao lại gϊếŧ chết chồng mình được nhỉ? Mẹ, ái ui, mẹ lại đánh con nữa vậy!”
“Về phòng coi! Phiền chết mất! Nghỉ ở nhà mà chỉ được cái chọc tức mẹ là giỏi!”
Lục Lê không nhìn vào trong nữa, cũng từ bỏ việc lên tiếng thông báo, cúi xuống đặt chồng tài liệu ở cửa rồi lặng lẽ rời khỏi đó.
Về tới nhà, Lục Lê bình tĩnh nhìn căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ không tới tám mươi mét vuông trước mặt… Rèm cửa ố vàng, sofa sờn góc, đũa mòn bát mẻ, tủ lạnh cũ kỹ cực ồn khi cắm điện.
Tiếng ồn ù ù vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến dây cót căng chặt trong đầu Lục Lê được thả lỏng. Nơi quen thuộc này chỉ có bộ dao kéo là mới toanh. Cô nhìn chằm chằm sàn nhà sạch bóng trong phòng bếp, có thể thấy loáng thoáng vết nứt trên nền gạch. Ba cô chết ở đây, chết trong phòng bếp.
Gϊếŧ chồng là chuyện cực lớn. Cơ mà cũng bình thường, đôi khi chỉ là tiện tay gϊếŧ thôi. Một năm trước, mẹ ruột Lục Lê - Tống Minh Nguyệt đã nói thế với cảnh sát đấy!
Cảnh sát hỏi bà ấy tại sao lại gϊếŧ chồng, là mưu sát hay do một phút mất kiềm chế? Bà ấy trả lời với vẻ thản nhiên: Chẳng biết nữa, lúc đó nhìn thấy chồng mình, thế là gϊếŧ thôi.
Chuyện này nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi khiến xã hội sục sôi.
Chưa bao giờ có nhiều người chen chúc trước toà nhà cũ nát tới vậy. Những cuộc phỏng vấn hàng xóm láng giềng, anh em họ hàng vân vân nhanh chóng lan rộng khắp thành phố.
Hiệu trưởng trường trung học số một là người tốt. Suốt khoảng thời gian ấy không cho một phóng viên nào vào trường học, còn dặn tất cả học sinh trong trường không được phép nhắc về bất cứ điều gì liên quan tới chuyện này. Lúc đó Lục Lê sống trong trường cho tới khi mọi chuyện lắng xuống.
Trong mọi nội dung phỏng vấn, Tống Minh Nguyệt được tất cả mọi người công nhận là người phụ nữ tốt. Hàng xóm bảo bà ấy thường ngày hiền lành, dịu dàng; anh em họ hàng nói bà ấy trầm tính, ít nói. Nhưng người phụ nữ tốt ấy lại bỗng chốc trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Lục Lê thẫn thờ nghĩ, cô thà rằng Tống Minh Nguyệt làm một người tốt, chứ đừng làm một người phụ nữ tốt! Dù ngày hè oi bức nóng nực kéo dài, rồi cũng sẽ có ngày kết thúc. Lục Lê biết chứ.