[Giang Vọng đứng trước cửa máy bay trực thăng, vẻ mặt nhàn tản, đôi mắt đen láy đằng sau cặp kính bảo vệ toát lên vẻ điềm tĩnh, đuôi mắt hơi nhướng lên chẳng hề tỏ ra lạnh lùng trước sức gió dữ dội trên cao. Anh cúi đầu nhìn lớp lớp mây nối mây phía dưới, mái tóc xõa tung trước trán. Giang Vọng trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhìn thẳng vào bạn...]
"Muốn nhảy dù cùng tôi không?"
Giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng, âm cuối mang ý cười như tan biến theo cơn gió.
Bấy giờ, gần như tất cả những người trẻ tuổi có mặt ở quảng trường đều dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên màn hình khổng lồ trên cao.
Đôi mắt anh dường như có thể nhìn thấu trái tim đối phương, bàn tay vững vàng với đường nét rắn chắc vươn ra trước mắt bạn, khiến bạn không khỏi mơ màng nghĩ: Nếu đồng ý với anh thì mình sẽ có niềm vui bất ngờ gì đây?
"AAAAA, Giang Vọng đẹp trai quá đi! Nhưng khó vượt ải quá huhuhuhu!"
"Cực khó luôn, cho dù chơi đi chơi lại bao nhiêu lần thì độ thiện cảm của anh ấy với tôi lúc nào cũng là số âm!"
“Mé, tôi cũng âm đây!”
“Ớ? Mọi người cũng thế hả?”
“Anh chàng này khó cưa đổ quá, nhưng biết sao giờ, tôi đây cam tâm tình nguyện huhu!”
Cái nắng mùa hè oi ả như chẳng thấy điểm cuối.
Các cô gái trẻ cứ thế đứng dưới ánh mặt trời nắng gắt chẳng chút nao núng, sợ hãi. Chỉ lác đác vài người đứng dưới tán cây rợp bóng cách đó không xa.
Ánh nắng chói chang dường như cảm nhận được sự thờ ơ của đám người nên càng ra sức chói chang hơn.
Trong đám đông dưới trời nắng, có một cô gái chẳng hề hào hứng như những người còn lại, chỉ vùi đầu tránh nắng, lững thững bước đi. Thân hình gầy gò của cô gần như hoà vào bóng râm, vài giọt nắng nho nhỏ hẵng còn nhảy múa trên mũi giày màu trắng của cô.
Sự hối hả ồn ã xung quanh dường như chẳng mảy may ảnh hưởng tới cô, đi được nửa đường, cô bị ai đó vươn tay tóm lấy: "Đây là tình tiết mới ư? Á á á, về nhà tôi phải chinh phục anh ấy mới được!"
Cô gái quay đầu lại, nét mặt vẫn nhuốm vẻ hào hứng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt người bị mình nắm tay, tức thì sửng sốt chốc lát.
Cô ấy... đẹp quá đi mất! Trông giống y như một con búp bê xinh đẹp.
Cô gái hơi đỏ mặt, muộn màng nhận ra mình vừa kéo nhầm người: "Xin lỗi nhé, tôi tưởng bạn tôi đang đứng ở đây. Ha ha, tay cô lạnh quá..."
Nói đoạn, cô gái như cảm thấy câu nói vừa rồi còn khiến mọi thứ ngượng ngập hơn, bèn vội vàng thả tay đối phương ra.
Đầu óc trống rỗng của Lục Lê dần trở về với thực tại khi cô gái cất tiếng.
Con đường dẫn tới nhà tù rất hẻo lánh, đồng không mông quạnh, chẳng có lấy mấy mống người. Dọc đường có vài cái cây thưa thớt, quả là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, chim chóc cũng chẳng thèm đậu xuống nghỉ ngơi.
Nhưng ở đây tiếng người không ngớt, các cô ngước lên là có thể nhìn thấy nụ cười hiểu ý trên gương mặt nhau.
Bàn tay lạnh lẽo của Lục Lê dần ấm lên khi tiếng nói vang lên bên tai mình. Cô nên đứng dưới ánh mặt trời, chứ không phải dưới bóng râm tối tăm.
Lục Lê mím môi, lắc đầu: "Không sao đâu."
Tính cách của cô gái rõ là rất dễ làm thân, cô ấy sán lại gần, hỏi với vẻ tò mò: "Cô cũng tới xem Giang Vọng hả? Người cô chinh phục đầu tiên là ai đó? Lâm Thanh Dụ hay là Sầm Tuế? Mà cũng có khả năng là Giang Nghiêu ha."
Nói thật là Lục Lê chưa từng nghe đến tên của ai trong số bốn cái tên vừa rồi.
Lục Lê nhìn theo ánh mắt của mọi người, nhìn vào gương mặt khiến biết bao cô gái si mê trên màn hình khổng lồ, không nỡ lạnh mặt đáp trả sự nhiệt tình của đối phương, cô đáp: "Đúng thế, tôi tới xem Giang Vọng."
Cô gái nghe vậy, không khỏi thốt lên: "Tôi nghĩ những người chọn chinh phục Giang Vọng đầu tiên đều là những chiến binh. Người chị em này, mình kết bạn WeChat nhé? Tôi thấy cô còn rất trẻ, vẫn đang đi học đúng không?"
Lục Lê đấu tranh tâm lý một lúc mới lấy điện thoại ra: "Em vừa thi xong đại học, sắp mười tám tuổi rồi."
Hai người đang nói chuyện thì người bạn của cô gái kia quay về. Lục Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt cô gái. Hồi lâu sau, cô gái ngoảnh đầu, nhìn chăm chăm bóng lưng dần khuất của Lục Lê.
Thời tiết này ai nấy đi đường đều cầm ô, người không có ô thì chọn chỗ râm mát mà đi, nhưng Lục Lê càng đi càng xa, cứ đầu trần dưới trời nắng chang chang như thế. Có hơi lạ! Nhưng chỉ chốc lát sau cô gái đã quăng luôn chuyện này ra khỏi đầu, tiếp tục xem đoạn quảng cáo của các nhà đầu tư.