Hireath: Khao Khát

Chương 1: Kết thúc hay Khởi đầu (1)

"Khi bóng tối bao trùm, cái bóng sẽ rời bỏ bạn, nhưng ác quỷ sẽ đến đồng hành."

Lặng nhìn sóng nước lăn tăn bên dưới cây cầu đá, Fae không hiểu tại sao bản thân lại nghe theo cô bạn "phù thủy" Lia.

Rõ ràng đó chỉ là một lời đồn đại vớ vẩn, hay thậm chí chỉ đơn giản là một trò đùa ngu ngốc. Thứ đã khiến cô mất trọn ngày nghỉ cuối tuần để tới cái nơi u ám và hẻo lánh, cách thành phố Bhams ngập nắng tận hơn 50 cây số. Và giờ thì mệt lử bên cây cầu đầy rêu xanh bẩn thỉu.

"Thật không tin nổi. Chả có gì ở đây cả. Đúng là lãng phí cả mớ tiền cho tên khốn đó."

Lia đột nhiên lên tiếng sau khi đã uống hết bình trà "thanh lọc" của cô nàng.

"Cậu mong chờ điều gì trong tòa lâu đài cũ kỹ với một tấm biển "Giao bán". Mình cá đây là chiêu trò mới của bọn môi giới."

Fae mỉm cười và chỉ tay về tấm bảng nhỏ tróc sơn phân nửa, đang được dựng khuất phía sau lùm cây gần đó.

"Ít ra thì hắn cũng nên vẽ vài ngôi sao năm cánh, hay đặt chiếc đầu dê giả ở đâu đó để gây hứng thú cho những vị khách "không mời"." Lia cằn nhằn. "Mà ai còn muốn mua nơi này sau màn dẫn khách đầy thất vọng như vậy chứ."

"Ít ra là hắn vẫn có khách đặt tiền và đến tận nơi để xem căn lâu đài này. Vậy là công việc của hắn đã hoàn thành, không phải sao?"

Giọng nói của Fae dường như vang vọng hơn trong không gian rộng lớn và tăm tối.

Tiếng vọng lạnh lẽo làm cô chợt nhớ tới đôi mắt lóe sáng cùng bóng đen cao lớn đứng tựa vào cánh cửa phòng bên trái tầng trệt của tòa lâu đài mà cô vừa rời khỏi. Có lẽ hắn thật sự là bóng ma đang ẩn mình. Hoặc chỉ là ảo giác tự sinh ra khi bước vào nơi mà cô đã phải nghe quá nhiều từ cái miệng không ngừng lải nhải của Lia những ngày qua về "sự tích ma quỷ" trong đó.

Lia thích phóng đại và có niềm đam mê thái quá với những thứ mà cô ấy cho là không thuộc về thế giới sống. Vậy nên Fae không định nói cho Lia biết về điều này. Căn phòng đó quá tối và thứ cô nhìn thấy cũng không quá rõ ràng. Chẳng có chứng cứ nào cho thấy những gì cô nhìn được lúc đó là thật.

"Về thôi. Mình đang rất cần một giấc ngủ say. Não mình muốn lơ lửng rồi."

Fae thúc giục Lia khi thấy quý cô cứ ngồi lẩm bẩm với chiếc điện thoại.

"Kẻ lừa đảo khốn nạn chết tiệt. Mình nguyền rủa hắn bị mắc nghẹn khi ăn."

Lia ngước lên nhìn Fae, khuôn mặt nhăn nhó rồi chìa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn ra. Fae kéo cô bé đứng dậy, và Lia vẫn tiếp tục than phiền.

"Hắn ta bốc hơi rồi. Đúng là dân lừa đảo. Trước khi tới đây mình vẫn nhắn tin cho hắn ta, giờ thì đoạn chat chả còn gì. Ngay cả mấy đoạn băng tâm linh trong mục đăng tải cũng trống trơn. Mình phải báo cáo vụ này với hệ thống."

Fae không thấy ngạc nhiên cho lắm. Gần 70$ cơ mà. Mấy khi dụ được một con dê béo ngậy như tiểu thư Lia đâu.

Cô thử mở điện thoại ra xem. Đúng là đường dẫn đoạn phim Lia gửi cô đã không còn khả dụng nữa.

"Cũng tốt. Hôm nay đã quá mệt rồi. Cứ vậy mà kết thúc đi." Fae nghĩ thầm.