Nghe những lời này, khóe mắt Giang Vãn liền nhìn thấy Vân Diệu bên kia thầm trộm cười một tiếng. Giang Vãn cũng muốn cười một cái, nhưng lại là cười mỉa, chỉ bằng một gmail ảo mọi người đã tin đến mức này rồi hay sao, hay mọi người trong cái nhà này đều mong cô không phải con nhà họ Giang nên mới cuống quýt thuận nước đẩy thuyền kêu cô cút quách nhanh thế.
“Được thôi, em rất vui lòng được giúp đỡ gia đình ta trên tinh thần tự nguyện và hợp tác.” Giang Vãn đùa cợt một câu rồi đứng dậy: “Em ăn xong rồi nên xin phép anh đi trước.”
Nói rồi không đợi Giang Úc trả lời mà Giang Vãn đã bước ra khỏi cửa phòng ăn, không ngoái đầu lại.
Giang Vãn vui vẻ thầm nghĩ cuối cùng cũng đã đến lúc bị đá đít đi rồi, cô sẽ thuê một căn hộ nhỏ trước rồi đi tìm việc sau.
Giang Vãn thầm tưởng tượng về cuộc sống màu hồng tốt đẹp sau này của cô.
Lúc này lại là giọng nói khàn khàn đến tê người của cậu bé truyền vào não cô: [Tên ông cụ non này sao lại có dương khí mạnh như vậy, đến cả mình còn không lại gần được, vậy sao cô ta lại đứng kế bên được nhỉ, cô hầu đứng bên lại nhiễm một sợi khí của Thượng đế, cái nhà này không ai bình thường à?]
Sợi khí của Thượng đế sao? Đúng là nữ chính có khác, con cưng của ông Trời, Giang Vãn ngoài hâm mộ nhưng bên trong nước mắt là biển rộng.
Khác hẳn với cô, suốt ngày bị ma quỷ bám sát đít, thiếu điều nhào vô thôi.
[Bà thấy đúng không bà, nhà này chỉ có chúng ta là bình thường thôi.] Giọng cậu bé lại tiếp tục vang lên trong đầu cô, mặc dù cô nhìn không thấy cậu ở đâu nhưng đoán chắc bây giờ cậu ta đang vuốt ve hũ tro cốt trên tay mình.
Giang Vãn: "..." Vãi chó, cậu mới không bình thường nhất đấy.
...
Hôm sau, đã có giấy gửi kết quả ADN về, Giang Vãn vừa mới đưa mấy sợi tóc rụng của mình cho Giang Úc tối qua xong, sáng nay đã có kết quá.
Giang Vãn cảm thán trong lòng, đúng là tốc độ tia chớp mà.
Trong phòng khách, cô và Giang Úc ngồi đối mặt nhau, anh nhìn cô một cách nghiêm nghị, bình tĩnh an ủi cô:
"Đừng quá lo lắng, chỉ là một kết quả xác định cho phía cổ đông thôi, cho dù em không phải là ruột thịt thì em đã sống ở nhà họ Giang 23 năm rồi, nơi này vẫn mãi là nhà của em, em vẫn là em gái của anh."
Giang Vãn lạnh nhạt gật đầu: "Vâng."Nếu anh không trưng cái mặt lạnh tanh, ánh mắt vô cảm ra như vậy nhìn cô thì có vẻ cô sẽ cảm động một chút, nói năng hùng hồn quá mà, cô xém rớt giọt nước mắt không khí vì xúc động rồi.