Dứt lời, khuôn mặt vàng như nến, đôi mắt sâu như hố đen hun hút xuất hiện trước mắt của Giang Vãn, cậu bé dí sát mặt vào trước mặt cô đến mức cô cảm nhận được sự áp lực và âm trầm đến từ hồn ma trước mắt.
Giang Vãn cứng đờ một khoảnh khắc, chớp lấy khoảnh khắc này, lần đầu cậu bé này mở miệng nói: “Chị nhìn thấy tôi sao?” Càng nói cậu ta càng ôm hũ tro cốt dí vào người cô gần hơn, giọng cậu ta trầm trầm khàn khàn như đã lâu rồi chưa bao giờ mở miệng ra nói chuyện đối lập với ngoại hình dễ thương của cậu ta.
Giang Vãn ngay lập tức đứng dậy, bỏ qua cậu bé trước mặt, nhìn ngó xung quanh một hồi, rồi sờ sờ cánh tay còn lại đang nổi da gà: “Kỳ lạ, cửa sổ đóng kín, không có gió, sao lại lạnh thế nhỉ?”
Nói rồi, cô khẽ nghiêng người bước qua cậu, cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Giang Vãn đến khi cô đi khuất sau bức tường.
Giang Vãn không cảm nhận ánh nhìn lạnh lẽo đó nữa liền thở hắt ra một hơi, không nhịn được chửi thầm trong lòng
Chỗ này bị cái gì vậy? Diện tích nhà tỉ lệ thuận với ma à.
Giang Vãn suy ngẫm lại một chút, mới có 3 ngày từ khi cô xuyên qua đây thôi đã gặp được hai con quỷ mạnh rồi, ngoại trừ con lúc đầu không biết bây giờ đã đi đâu mà cô gặp khi mới xuyên qua đây ra, cậu bé vừa nãy là con quỷ thứ hai còn trí tuệ.
Không có một con quỷ cấp thấp, không có trí tuệ nào dám bén mảng lại gần căn biệt thự này. Ngược lại ngoài đường lại đầy rẫy những con quỷ như vậy, đôi khi chúng ở ven đường, gào thét ú ớ những từ ngữ gì đó, đôi khi có những con đang bám vào con người, sống ký sinh trên đó lại thông minh hơn những con hoang dã một chút, chúng dùng những chữ cái ghép lại thành những câu có nghĩa liên tục nói vào tai của con người như ‘Mệt, mỏi, quá’, ‘Chết, hết, đi’, ‘Gϊếŧ, hắn, đi’,…
Giang Vãn vẫn bỏ lơ mà tiếp tục đi, đến cả tính mạng cô còn chưa được bảo toàn thì bằng cách nào đi bảo toàn tính mạng người khác?
Ngoại trừ nhìn thấy quỷ, hiểu ý mấy con quỷ nói gì ra thì cô chả có năng lực gì cả, thì làm sao mà làm đấng cứu thế giúp mọi người được.
Đã là kẻ yếu không có năng lực gì bảo vệ bản thân thì mạng ai cũng như ai thôi, đều dễ dàng bị kẻ mạnh lỡ tay lấy mất không sớm thì muộn.
Đi một vòng quanh khu phố, Giang Vãn nghĩ vẫn là biệt thự của nhà mình an toàn nhất, ngôi nhà có một con quỷ mạnh làm cho những con quỷ cấp thấp khác vô thức thuần phục theo không dám vào, con quỷ mạnh đó lại ít khi ở lại biệt thự, ba mẹ anh trai cũng bận bịu thường xuyên công tác ở ngoài, nói đúng hơn ngoại trừ mấy con quỷ ra thì đó là thiên đường của cô, là paradise trên đất liền.