Xuyên Thành Vạn Người Ghét Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Quỷ

Chương 1: Nhìn thấy quỷ

Trên chiếc bàn dài trong nhà ăn xa hoa, Giang Vãn húp từng thìa súp, từng muỗng từng muỗng cho đến khi nước súp trên chiếc dĩa vơi đi, sau đó cô nhẹ nhàng lau miệng.

"Dọn đi." Giang Vãn nhàn nhạt nói với nữ hầu có gương mặt ưa nhìn bên cạnh.

Nữ hầu bên cạnh ngay lập tức đáp lời: "Vâng."

Nói rồi nữ hầu với gương mặt dễ thương, đôi mắt to tròn long lanh bên cạnh liền lấy đi chiếc dĩa rồi lui xuống.

Trong một thoáng chốc khi đó, Giang Vãn đã kín đáo liếc nhìn cô ấy một cái.

Nữ hầu đó tên là Vân Diệu, có ý nghĩa như những đám mây nhẹ nhàng trôi trên bầu trời. Vân Diệu từng là con gái của nhà họ Vân lững lẫy một thời, hai ba mẹ chúng tôi còn là bạn thân từ thời đại học với nhau, đến cả khi cưới cũng cùng tổ chức đám cưới, lại hẹn cùng lúc sinh con với nhau.

Nếu là một cặp trai gái thì hứa hẹn hôn ước với nhau làm thanh mai trúc mã, còn nếu cùng là hai trai hoặc hai gái thì làm anh em, chị em thân thiết.

Nhưng chuyện không may xảy ra với hai vợ chồng nhà họ Vân từ lúc lên máy bay đi điều trị bệnh lý cho vợ sau khi sinh ở nước ngoài, họ đã gặp tai nạn máy bay, từ đó tình hình nhà họ Vân lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất. Để tâm huyết của bạn thân mình gầy dựng không bị sụp đổ, nhà họ Giang đã sát nhập cả hai tập đoàn lại với nhau và nhận nuôi đứa con của người bạn thân vì muốn tỏ lòng tri ân và tiếc nuối đối với họ.

Nhưng sự thật có phải là như vậy không?

Trong quá trình đó, trong khoa sinh sản bệnh viện chăm chúng tôi đã để nhầm bảng tên hai chúng tôi với nhau.

Vậy chính xác cô ấy mới là thiên kim thật, còn cô là cái đồ giả sắp bị vứt bỏ.

Giang Vãn nhìn về phía trước lặng lẽ thở dài một cái, rồi ngay lập tức khựng lại quay đầu sang hướng khác.

[Bà ơi, có phải chị kia vừa mới nhận ra chúng ta đúng không ạ?] Một cậu bé có mái tóc đen tuyền, khuôn mặt bụ bẫm cực kỳ dễ thương khoảng 12 13 tuổi nhưng khuôn mặt lại vàng như nến, đôi mắt đỏ thẫm thâm quầng, không hề mở miệng nói một câu nào nhưng câu hỏi ấy lại truyền vào trong đầu của Giang Vãn.

Câu vừa rồi cậu dường như hỏi người bà nhưng bên cạnh cậu lại không có ai cả, ngược lại cậu cúi đầu xuống dịu dàng vuốt ve hũ tro cốt trên tay.

[Có lẽ là như vậy rồi nhỉ?] Âm thanh đó truyền vào đầu của Giang Vãn làm cô lạnh cả sống lưng, một giọt mồ hôi lạnh theo thái dương chảy qua gò má nhỏ giọt xuống từ cằm.