Giang Vãn thu ly lại, nhìn về phía đám thanh niên, thấy bọn họ vẫn đang trò chuyện vui vẻ nhưng thực chất đều không tự giác mà theo dõi người đàn ông kia, cô không lấy làm ngạc nhiên.
Dù gì một bên là tổ chức địa phương, một bên rõ ràng là người từ nơi khác đến.
Còn chuyện họ muốn chiêu mộ người hay có ý đồ gì khác, điều đó chẳng liên quan gì đến cô.
Giang Vãn thu mắt về, mở cửa hàng và không chần chừ mà nhấn vào mục mua nước suối.
Con người có thể không ăn, nhưng không thể không uống nước.
[Nước suối (10L): Giá bán lẻ đề xuất 60~100 điểm tín dụng, sau khi dùng hết, cần 400 điểm tín dụng để làm đầy lại.]
Không hổ là nước suối, giá cả nhập lẫn bán ra đều không tầm thường.
Trong thế giới này, có lẽ mức giá này vẫn còn rẻ.
Tắt giao diện cửa hàng, Giang Vãn chống cằm ngồi xuống, dự định sáng mai sẽ tung hàng mới.
Cả ngày hôm nay trôi qua trong nhàn nhã, đến gần tối, không khí bắt đầu trở nên tĩnh lặng và có chút lạnh lẽo.
Giang Vãn nhẹ nhàng gõ lên màn hình máy tính tiền, thở dài một tiếng.
“Chị gái.”
Giang Vãn giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ màng, cô ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Kỳ Hạo Vũ với nụ cười thân thiện đang mang ly đến trả.
“Em tên Kỳ Hạo Vũ, em sống ở Nhai Thành, lần sau nếu em quay lại, chị có thể cho bọn em giá quen không?”
“...”
Giang Vãn đáp một cách tự nhiên: “Nếu em có 500 điểm tín dụng, em có thể mở thẻ thành viên, mọi chi tiêu sau đó sẽ được giảm 10%.”
Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Sau này cửa hàng sẽ còn ra mắt sản phẩm mới.”
Kỳ Hạo Vũ mắt sáng lên: “Thật sao? Em muốn mở thẻ ngay!”
“Ừ.” Giang Vãn gật đầu, đăng ký thông tin thành viên cho cậu ta, 500 điểm tín dụng đã vào tài khoản.
Khi mọi thủ tục hoàn tất, Kỳ Hạo Vũ nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị gái, hẹn mai gặp lại!”
“...Đi đường cẩn thận.”
Nhìn đám thanh niên vừa đùa giỡn vừa rời đi, Giang Vãn khẽ lắc đầu mỉm cười. Cậu ta đúng là đang cố gắng giả vờ làm một thiếu niên bình thường.
Nhưng khả năng của cậu ta có lẽ không tệ, trong số năm người buổi sáng, chắc chắn Kỳ Hạo Vũ đứng trong top ba.
Nếu không thì cậu ta đã không thể dẫn đội đi thực hiện nhiệm vụ một mình.
Liếc nhìn đồng hồ đã chỉ tám giờ tối, Giang Vãn ngáp một cái, tiếp tục gục xuống quầy bar, bước vào trạng thái lười biếng chờ khách.
...
Sương mù đêm dày đặc, một bóng người thành thạo băng qua các con đường, nhảy lên nóc tòa nhà, tiến vào một căn phòng bốn phía tường đen, không có lấy một ô cửa sổ.
Bên trong đã có người, một đứng một ngồi.
Dưới ánh đèn mờ, có thể thấy người ngồi bị xiềng xích kim loại trói chặt tứ chi, không thể cử động hay phản kháng.
Nếu Giang Vãn ở đây, cô sẽ ngay lập tức nhận ra người này là người đàn ông đã ngồi ở quầy bar khóc như một đứa trẻ.
“Lệ ca.”
Lệ Diên quay đầu nhìn Kỳ Hạo Vũ: “Những người khác đâu?”
“Tử An, Tử Nhân ca đã đưa họ về,” Kỳ Hạo Vũ bắt gặp ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên pha lẫn hiểu rõ của người đàn ông đang ngồi, “Anh ta là ai? Một dị năng giả được Thiên Tinh Thành phái đến để chết sao?”
Lệ Diên gật đầu: “Cấp độ cũng không thấp, song hệ sức mạnh và tốc độ cấp A, chịu trách nhiệm về vật tư.”
Cấp A trong mắt nhóm người kia cũng chỉ là loại cỏ rác, có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Kỳ Hạo Vũ giấu đi sự căm ghét trong lòng, gương mặt trở nên lạnh lùng: “Bắt đầu đi.”
...
Đêm thứ hai xuyên đến thế giới này, Giang Vãn không bị ai làm phiền nữa, cô ngủ một giấc an lành cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Việc đầu tiên sau khi mở cửa tiệm, đương nhiên là cho nước suối lên kệ, giá bán cô chọn ở mức trung bình—80 điểm tín dụng.
Nhưng vì vậy mà khi uống ngụm đầu tiên, cô cũng thấy hơi xót xa.
Tuy nhiên, chỉ cần nhấp một ngụm, mọi suy nghĩ rối rắm lập tức biến mất.
Nếu như bia mang lại cảm giác no bụng và ấm áp như gió xuân, trà hoa quả thì cải thiện thể chất và giúp cô cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái, thì nước suối này lại giống như trong phim võ hiệp, giúp cô khai thông hai mạch Nhâm Đốc.
Chỉ một ngụm thôi, Giang Vãn đã cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng khí mạnh mẽ không thể kìm nén, khiến cô run lên vì phấn khích, như thể có điều gì đó khủng khϊếp sắp trỗi dậy.
Dù không rõ ràng, nhưng Giang Vãn chắc chắn rằng trong cơ thể cô có gì đó đã thay đổi hoặc phát sinh.
Liệu đây có phải là cơ hội để cô trở thành dị năng giả?
Giang Vãn chưa kịp vui mừng hay lo lắng thì một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cô giật mình.
Lại nữa sao?
Cô đặt ly nước xuống, mở camera quan sát bên ngoài quán rượu.