Quán Rượu Nhỏ Ở Thế Giới Tận Thế

Chương 10: Vị khách mới

Giang Vãn rót cho anh ta một ly bia.

Lần này, anh ta chỉ uống một nửa ly thì cuối cùng nhận ra điều gì đó và dừng lại.

Bằng mắt thường có thể thấy được, toàn bộ sự mệt mỏi trên người anh ta biến mất, vai lưng thẳng lại, và tỏa ra một khí thế không tầm thường.

“Lão...”

“Đinh đinh—”

Lần này cửa sắt bị đẩy ra rất mạnh, chuông vang lên với âm thanh kéo dài, sau đó là một nhóm người bước vào.

Họ đều đeo những chiếc mặt nạ quen thuộc, Giang Vãn nhìn kỹ một lúc và nhận ra người dẫn đầu chính là cậu trai giọng vịt đực hồi sáng.

“Wow! Đúng là có quán rượu thật này, còn có bia và trà hoa quả!”

“Không hổ danh là Tiểu Kỳ, còn phát hiện ra một nơi tốt như thế này!!”

“Chờ đến khi về, chúng ta có thể khoe với bọn họ về hương vị của bia rồi!”

“Hạo Vũ, ở đây không có vấn đề gì chứ? Lệ ca có biết không?”

Kỳ Hạo Vũ không để ý đến họ, đi tới thẳng quầy bar, gỡ mặt nạ xuống, để lộ gương mặt trắng trẻo, thanh tú.

“Chị gái ơi, cho em năm cốc bia.”

Người đàn ông đang ngồi ở quầy bar không giấu nổi sự ngạc nhiên, lén liếc nhìn Kỳ Hạo Vũ một cái rồi cúi đầu xuống, không nói một lời.

Giang Vãn điềm tĩnh đáp: “Quán không bán bia cho trẻ vị thành niên.”

Cô muốn kiếm tiền, nhưng vẫn phải giữ nguyên tắc.

Kỳ Hạo Vũ còn chưa kịp nói gì, thì đã có người trong đám thanh niên phía sau không hài lòng: “Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Tiểu Kỳ ca của chúng tôi là...”

Kỳ Hạo Vũ lạnh mặt, liếc một cái đầy đe dọa khiến người đó im bặt, rồi quay lại với nụ cười tươi tắn: “Vậy cho chúng em năm ly trà hoa quả, cảm ơn chị gái.”

Giang Vãn không nói thêm gì, nhanh chóng rót trà hoa quả. Nhìn bọn thanh niên vừa cười đùa vừa ngồi xuống chiếc bàn tròn, trong mắt cô lóe lên chút cảm xúc phức tạp.

Nghe sáng nay Lệ đội nói không cho Kỳ Hạo Vũ uống bia, cô biết cậu ta mới chỉ 17 tuổi. Và trong số những người này, cậu là người lớn tuổi nhất, đoán chừng những người còn lại cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi.

Điều đó có nghĩa là họ đều được sinh ra sau khi thế giới tận thế ập đến.

Sau khi sinh ra, họ chưa từng thấy bầu trời xanh hay mây trắng, chưa bao giờ được ngắm nhìn cây cối xanh tươi hay hoa đỏ rực rỡ, càng chưa từng được ăn bất cứ món ăn nào đúng nghĩa, hay vui chơi và tận hưởng cuộc sống.

Vừa trưởng thành họ đã trở thành dị năng giả, vừa phải đối mặt với quái vật, vừa phải sống sót gian khổ trong những khu vực nguy hiểm.

Có lẽ cho đến lúc chết, họ cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy ngày mà thế giới này tốt đẹp trở lại.

Điều này giống với cuộc sống của nguyên thân cơ thể này.

Nghĩ đến đây, Giang Vãn vô thức nhìn xuống đôi tay mình. Dù da tay đã mịn màng hơn nhiều so với khi cô vừa mới nhập hồn vào thân thể này, nhưng nó vẫn gầy guộc, gân xanh và mạch máu lộ rõ.

“Cô ấy” đã sống sót như thế nào ở nơi này cho đến khi chết đói?

[Đã tiếp đón thành công 10 vị khách, bạn nhận được 100 điểm tích lũy!]

[Đã bán 100 ly đồ uống, tiến độ hiện tại: 20/100]

Gì? Nhận ngay 100 điểm tích lũy?

Giang Vãn gạt bỏ nghi ngờ, lập tức mở giao diện rút thưởng và dùng điểm để đổi một vé rút thưởng.

Sau đó, cô nhấn ngay vào nút quay thưởng.

Kim xoay vòng một lúc, rồi từ từ dừng lại ở ô màu vàng.

[Chúc mừng bạn đã nhận được 1000 điểm tín dụng!]

...

...

Nhìn thông báo trúng thưởng dần biến mất, Giang Vãn thấy lòng mình hơi nguội lạnh.

Trước đây khi chơi game, cô luôn có những khoảnh khắc may rủi thất thường, không ngờ khi xuyên qua thế giới khác, cô vẫn mang theo cái “vận đen” đó.

Tuy nhiên, 1000 điểm tín dụng cũng tốt, số dư của cô đã vượt qua hai nghìn, có thể cân nhắc việc nhập hàng mới rồi.

“Cảm ơn bà chủ.”

Người đàn ông đứng dậy, tuy vẫn bẩn thỉu như trước, nhưng giờ đây trông anh ta khác hẳn, ánh mắt cũng đã kiên định hơn nhiều.

Sau khi cúi đầu cảm ơn Giang Vãn, anh ta xoay người rời khỏi quán.