Lăng Mạch siết chặt thanh kiếm trong tay, giơ tay chắn trước nàng ấy, an ủi: "Đừng sợ."
Hai chữ đơn giản, thành công khiến thiếu nữ an tâm. Trong lòng nàng ấy, Lăng ca ca chính là thần, nếu Lăng Mạch nói không cần sợ thì chắc chắn sẽ không để nàng bị thương.
Lưỡi kiếm trong tay xoay chuyển, ánh sáng lướt qua, khiến kẻ địch không kìm được mà nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh liền không bao giờ mở ra được nữa.
Thiếu niên trong trang phục nữ tử hành động mạnh mẽ, chỉ cần một cái vung tay đã dễ dàng đoạt mạng kẻ thù.
Đế vương một thân hỷ phục đỏ tươi nghe tin mà tới, khí tức âm u vây quanh chàng, ánh mắt theo sát từng động tác của nàng.
Nhìn thấy nàng không màng đến an nguy của mình mà bảo vệ Hoa Yên bên cạnh, sự ghen tuông giày vò nội tâm chàng, khiến chàng hoàn toàn mất bình tĩnh. Chàng giương cung, mũi tên sắc lạnh thẳng hướng về phía người yếu ớt chỉ cần một tay là có thể bóp chết kia.
"Đi chết đi, Lăng tỷ tỷ là của ta!"
Thiếu niên đế vương lúc này đã rơi vào điên cuồng, buông tay, mũi tên theo hướng định sẵn lao tới, mà lúc này Lăng Mạch bị đám tử sĩ của chàng cản lại, hoàn toàn không thể chặn lại.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Tính mạng nữ chính gặp nguy hiểm, khởi động chế độ bảo vệ bắt buộc!]
Chỉ trong chớp mắt, người vốn ở bên kia đột ngột xuất hiện trên quỹ đạo của mũi tên.
Lăng Mạch có thể vung kiếm chém gãy mũi tên, nhưng nàng lại không làm vậy. Thay vào đó, buông thanh kiếm trong tay, dang tay ôm chặt lấy Hoa Yên.
[Đinh! Hoàn thành kịch bản cơ bản.]
"Yên Nhi, Lăng ca ca nguyện muội cả đời bình an... khụ khụ... vô sự..." Thiếu niên miệng phun máu tươi.
Hoa Yên run rẩy giơ tay ra, không dám chạm vào người đang ôm mình, đập vào mắt là màn mưa tên trắng xóa trời, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Nàng ấy không ngốc, biết rõ nàng cố ý nói những lời này là để Yêu Huyền Dạ thả nàng ấy.
Nhưng tại sao? Chẳng phải nàng ấy chỉ là một muội muội chơi thân từ nhỏ thôi ư?
Rõ ràng chính Lăng ca ca đã nói như vậy, tại sao đến tận lúc chết vẫn còn khiến tim nàng ấy rung động? Vốn nàng ấy đã buông bỏ được rồi cơ mà!
[Đinh! Diễn xuất nam phụ hoàn hảo, đang tính toán điểm đánh giá... Cấp độ A! Chúc mừng ký chủ số 618, điểm tích lũy +2000, đang thoát ly thế giới...]
Yêu Huyền Dạ chật vật chạy tới, nghe được câu cuối cùng của Lăng Mạch thì cứng đờ người, sau đó vội vàng giật phắt người lại, ngã ngồi xuống đất, nghiêm nghị quát to: "Ngự y! Ngự y!"
"Quốc Quân, Vương Hậu đã không cứu được nữa rồi." Ngự y khó xử mở lời.
"Không thể nào! Không thể nào!"
Đến lúc này, Đế Vương hoàn toàn không nghe nổi gì nữa, chỉ muốn cứu nàng sống lại. Nhưng da thịt đang lạnh dần trong vòng tay vẫn nói cho chàng rằng, chính chàng đã gϊếŧ người chàng yêu nhất.
"Lăng tỷ tỷ, ta sai rồi, Tiểu Thất sai rồi. Ta thả Hoa Yên, thả Lăng Gia quân. Nhẽ ra ta nên nghe lời tỷ, tỷ dậy đi được không? Dậy với Tiểu Thất được không!" Thiếu niên nghẹn nghèo khóc hòa, viền mắt đỏ hoe.
"Ta không muốn diệt Tuyên Quố, nhưng lão già kia sợ nàng công cáo lấn chủ, muốn gϊếŧ nàng. Ta không muốn nàng bị thương, cũng không muốn nàng lấy Hoa Yên, nên lúc bọn họ tìm đến ta muốn phục quốc, ta mới đồng ý. Ta chỉ là... chỉ là muốn... ở bên nàng."
"Thế nên... đừng bỏ ta... có được không?"
"Đừng bỏ ta lại!"
Thiếu niên nức nở giải thích, tất cả mọi người đều nghe, nhưng người duy nhất chàng muốn nghe thì lại chẳng thể nào nghe được.
Hôm nay vốn nên là... ngày đại hôn của họ.
[Hệ thống 618: Ký chủ, chúng ta đi chưa?]
Lăng Mạch nhìn thiếu niên trên màn hình, ngắm nhìn dáng vẻ mất hồn của chàng. Mất một lúc sao, nàng mới tỉnh táo nói: "Loại bỏ tình cảm, bước vào thế giới sau."
Sau đó, nàng không nhìn Đế Vương cô độc kia nữa.
Nàng xuyên đến nhiều thế giới, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là chia ly. Chẳng ai là không rời xa mình, trừ bản thân mình ra.
"Ký chủ, tôi sẽ mãi mãi ở bên cô." Cảm nhận được tiếng lòng của ký chủ nhà mình, hệ thống 618 bèn lên tiếng an ủi.
"Biết rồi, nhóc vô dụng." Lăng Mạch bật cười, đáp.
"Ký chủ, tôi không phải là nhóc vô dụng."
"Ừ, vậy thì là đồ vô dụng."
"Ký chủ!"