Vào lúc toàn bộ giới thượng lưu thành phố H đều đang tò mò cuộc sống sau khi kết hôn của hai người bọn họ sẽ như thế nào, Dư Tuế Thanh cùng với Hứa Thất Bạch lại bất ngờ gặp phải tai nạn xe cộ.
Khi cả hai đang cùng nhau đi qua vạch kẻ đường trong lúc dạo phố, một chiếc ô tô xông đến, nhắm thẳng về phía cả hai. Hứa Thất Bạch không chú ý đến chiếc xe vượt đèn đỏ này, mà Dư Tuế Thanh vì cứu Hứa Thất Bạch, cũng bị xe đυ.ng phải.
Hai chân của Dư Tuế Thanh tê liệt, còn Hứa Thất Bạch thì trở thành người thực vật.
Nhưng nửa năm trước, Hứa Thất Bạch tỉnh lại lành lặn không chút ảnh hưởng nào, còn đôi chân của Dư Tuế Thanh thì đến tận hôm nay vẫn không thể đứng lên được.
Làm cho tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được chính là, sau khi Hứa Thất Bạch tỉnh lại, hắn vẫn cứ dựa theo ý thích của mình vui vẻ khắp các quán bar không khác gì so với cuộc sống trước khi kết hôn cả. Giống như việc Dư Tuế Thanh vì hắn mà bị tê liệt cả hai chân chẳng hề khiến cho hắn cảm thấy một chút áy náy nào.
Không phải chỉ riêng mỗi Trần Phi Dương cảm thấy Hứa Thất Bạch là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, rất nhiều người trong vòng cũng đều nói như vậy, chỉ là không có người nào dám giống như Trần Phi Dương, nói thẳng ra trước mặt Dư Tuế Thanh mà thôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Dư Tuế Thanh cực kỳ che chở Hứa Thất Bạch. Trong vòng nửa năm sau khi hắn tỉnh lại, Hứa Thất Bạch đã gây ra vô số chuyện rồi, nhưng Dư Tuế Thanh chẳng phân biệt đúng sai phải trái, lần nào cũng bao che Hứa Thất Bạch.
Có người còn nói thầm, nếu như Dư Tuế Thanh là hoàng đế ở cổ đại, thì Hứa Thất Bạch khẳng định chính là yêu phi hại nước.
Trần Phi Dương nghĩ nát óc cũng không ra, Hứa Thất Bạch rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào, mà có thể mê hoặc Dư Tuế Thanh vẫn luôn trầm ổn lý trí thành ra như vậy.
Từ Lập Kiến ngồi ở bên cạnh, nghe thấy tên ngốc to gan Trần Phi Dương nói chuyện trực tiếp như thế, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hắn vội vàng ngăn cản:
“Trần Phi Dương, đừng nói nữa.”
Trần Phi Dương cùng với Dư Tuế Thanh là bạn cùng nhau lớn lên từ thủa nhỏ. Mấy năm trước Trần Phi Dương ra nước ngoài du học, mới về nước được gần hai tháng. Những tin tức mà hắn nghe được về mối quan hệ giữa Hứa Thất Bạch và Dư Tuế thanh hầu hết đều là tin vỉa hè.
Còn đối với những người bạn vẫn luôn ở trong nước, đã ở bên cạnh Dư Tuế Thanh trong suốt quãng thời gian qua giống như Từ Lập Kiến mà nói, có thể trước kia bọn họ cũng đã từng cảm thấy Hứa Thất Bạch không xứng với Dư Tuế Thanh, nhưng trải qua nửa năm Hứa Thất Bạch trở thành người thực vật, thì bọn họ đã nhận thấy rõ tầm quan trọng của Hứa Thất Bạch đối với Dư Tuế Thanh rồi.
Không có Hứa Thất Bạch, cuộc sống của Dư Tuế Thanh không khác gì đang chết dần chết mòn cả. Từ Lập Kiến cùng với những người khác đều đã bị sự điên cuồng của Dư Tuế Thanh ngay lúc đó dọa sốc, ai cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của Dư Tuế Thanh như thế này cũng khá tốt.
Cho dù Hứa Thất Bạch không thích Dư Tuế Thanh thì đã sao, chỉ cần Dư Tuế Thanh thích Hứa Thất Bạch là được.
Trần Phi Dương tức giận trợn trừng mắt:
“Có cái gì mà không nói được? Tôi nói sai sao? Huống hồ, Hứa Thất Bạch còn không hề biết cảm ơn, người như hắn xứng đáng được Dư Tuế Thanh đối xử tốt như vậy sao?”
Thanh âm của Dư Tuế Thanh trầm trầm mất tiếng:
“Trần Phi Dương, xứng đáng hay không là chuyện của tôi.”
Trần Phi Dương còn muốn nói tiếp, Từ Lập Kiến sợ hắn chọc giận Dư Tuế Thanh, vội vàng cầm ly rượu trước mặt Trần Phi Dương lên, chặn miệng hắn:
“Uống rượu, uống rượu đi, rượu này đổ ra lâu rồi mà không uống là hết ngon đấy.”
Thấy Từ Lập Kiến liên tục nháy mắt ra hiệu, Trần Phi Dương đành phải từ bỏ cầm lấy ly, uống một hơi cạn sạch.
Không khí trên bàn cứ thế mà trầm xuống.