Xuyên Nhanh Ở Đại Lão Lôi Khu Nhảy Disco

Chương 5

Trần Phi Dương bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Dư Tuế Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm về một chỗ nào đó dưới lầu.

Hắn theo tầm mắt của Dư Tuế Thanh nhìn xuống dưới, ngay lập tức liền phát hiện hoá ra Dư Tuế Thanh đang xem nam sinh ngồi trước quầy bar vừa nãy.

Có lẽ Dư Tuế Thanh cũng cảm thấy hứng thú với nam sinh đó, ánh mắt Trần Phi Dương sáng lên, hắn nghĩ ra một cách.

Trần Phi Dương chủ động nói:

“Dư Tuế Thanh, điều kiện giống như cậu bây giờ, muốn tìm một người tốt hơn Hứa Thất Bạch rất dễ dàng. Cho dù Hứa Thất Bạch có đẹp, chẳng lẽ còn có thể đẹp hơn so với nam sinh ở dưới lầu kia? Nếu như cậu cảm thấy có hứng thú với hắn, tôi có thể xuống dưới đó xin số liên lạc của người ta cho cậu.”

Ngay từ đầu, Dư Tuế Thanh chẳng thèm có một chút đáp lại nào trước những lời nói của Trần Phi Dương, cho đến khi Trần Phi Dương nói muốn đến gần xin phương thức liên lạc, trong ánh mắt hắn mới có một chút dao động.

Dư Tuế Thanh ngước mắt nhìn Trần Phi Dương, hai tròng mắt đen như mực, nặng nề nói:

“Nam sinh mà cậu nói kia chính là Hứa Thất Bạch.”

Trần Phi Dương khϊếp sợ đến mức buột miệng thốt ra:

“Đù!”

Dư Tuế Thanh nghe thấy hắn nói từ này, không vui nhìn chằm chằm hắn.

Đù ai?

Cảm nhận được ánh mắt của Dư Tuế Thanh giống như lưỡi dao sắc bén bay vèo vèo về phía mình, sức mạnh cầu sinh của Trần Phi Dương trỗi dậy, vội vàng lấp liếʍ:

“Đậu! Đậu nành! Tôi đang định gọi đĩa đậu nành rang lên nhắm rượu.”

Thấy Dư Tuế Thanh thu hồi ánh mắt đặt trên người mình, lại lần nữa nhìn về phía Hứa Thất Bạch ở dưới lầu, Trần Phi Dương mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

Má ơi, hắn phát hiện khí thế trên người thằng bạn nối khố của mình càng ngày càng khủng bố.

Khó trách hiện tại tất cả mọi người trong giới thượng lưu thành phố H, ai nhắc đến Dư Tuế Thanh cũng đều kính sợ.

Bỗng thấy biểu tình trên mặt Dư Tuế Thanh càng thêm ủ dột và lạnh lẽo, Trần Phi Dương nghi hoặc theo ánh mắt của Dư Tuế Thanh nhìn về phía dưới lầu.

Hứa Thất Bạch vốn dĩ đang ngồi một mình, bên người lại đột nhiên xuất hiện thêm một người khác.

Hứa Thất Bạch nhìn thấy Nguyễn Nhĩ Khải ăn mặc tây trang chỉn chu cuối cùng cũng xuất hiện, hắn bất mãn oán giận:

“Cậu lái xe đồ chơi để đến đây đấy à?”

Nguyễn Nhĩ Khải vừa nãy nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu, thấy hắn trả lời là đang ở quán bar này liền nhắn lại là sẽ đến đây tìm hắn. Có điều Hứa Thất Bạch không ngờ đến là tốc độ của hắn lại có thể chậm hơn rùa như vậy, đến tận bây giờ mới xuất hiện.

Nguyễn Nhĩ Khải cười gác tay lên vai Hứa Thất Bạch, thân mật ôm lấy cổ hắn, nhìn Hứa Thất Bạch:

“Tôi tự phạt ba ly, được chưa nào?”

Hứa Thất Bạch không trả lời mà trực tiếp giơ tay hất bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, ghét bỏ:

“Nặng, đừng có gác tay lên người tôi.”

Nguyễn Nhĩ Khải cười cười, đã quen với thái độ trực tiếp này của hắn.

“Vậy để tôi xoa bóp vai cho cậu?”

Mặt Hứa Thất Bạch không chút biểu tình:

“Không cần, tôi sợ ngứa.”

Hơn nữa hắn cũng không thích tiếp xúc tứ chi quá mức thân mật với người khác.

Hệ thống đã chẳng buồn phát biểu nữa, chẳng lẽ vô số lần nó bị che chắn nội dung 18+ trong suốt nửa năm qua là giả sao?

Khi người làm nhiệm vụ phát sinh quan hệ thân mật với người khác, hệ thống sẽ bị che chắn toàn bộ cả âm thanh lẫn hình ảnh.

Hứa Thất Bạch:

“Bà xã nhà ta là người khác à?”

Hệ thống:

“....Bà xã nhà ngươi đang ở trên lầu hai nhìn ngươi đó. A, hắn tức giận đến mức đẩy xe lăn đi rồi, xem ra đã không thể nhịn được nữa.”

Hứa Thất Bạch cong cong môi:

“Ngươi cảm thấy Dư Tuế Thanh sẽ cứ như vậy mà đi sao? Cá cược không?”

Nghe thấy hai từ cá cược, hệ thống ngay lập tức giả vờ chết. Nó đã cá cược với Hứa Thất Bạch không biết bao nhiêu lần rồi, kết quả là lần nào cũng đều thua sạch sẽ.

Mà ở trên lầu hai, ánh mắt Dư Tuế Thanh buồn bã, hắn hướng về phía Từ Lập Kiến cùng với Trần Phi Dương nói:

“Tôi còn có việc, đêm nay cứ ghi sổ tên tôi là được.”

Trần Phi Dương còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Dư Tuế Thanh giơ tay lên ra hiệu.

Một người đàn ông cao to vẫn luôn ngồi trong góc khuất của căn phòng đứng dậy đi tới, đẩy xe lăn cùng với Dư Tuế Thanh đi vào thang máy.

Trần Phi Dương vốn còn tưởng rằng Dư Tuế Thanh sẽ đi xuống dưới lầu tìm Hứa Thất Bạch, nhưng hắn nhìn xuống bên dưới một lúc lâu, mãi mà vẫn không thấy Dư Tuế Thanh xuất hiện.

Cả hắn và Từ Lập Kiến đều không chú ý đến, con số biểu hiện trên tháng máy vừa rồi là nhảy lên, hơn nữa còn ngừng lại ở lầu bốn.

Lầu bốn là khu vực hạn chế của quán bar, ngay cả nhân viên trong quán bar cũng không ngoại lệ. Thậm chí có một quy định đầu tiên mà mỗi một nhân viên mới vào đây đều bị yêu cầu ghi nhớ kỹ càng, đó là cấm đặt chân lên lầu bốn.