Nhiều lần vì mệt mỏi quá mà Tĩnh Hương suýt rơi vào hôn mê, mọi người đều phải công nhận cô rất mạnh mẽ, trái với vẻ ngoài mong manh, cô quật cường không chịu khuất phục.
Đôi lúc Tĩnh Hương cũng thấy rất nản, những lúc vừa lạnh, vừa mệt, vừa đói, cô sẽ nhớ đến mẹ của mình, có lẽ mẹ sẽ tự hào về cô, đúng không? Cô cũng nhớ đến khuôn mặt chất phác luôn nở nụ cười của Lâm Tuấn nữa, còn có Cát Bảo, không biết giờ nó sao rồi, có được ăn uống tử tế không.
Sau những ngày tháng gào rú điên cuồng, cơn bão Yagi cuối cùng cũng chịu rút lui, những nơi con quái vật đi qua để lại biết bao cảnh hoang tàn đổ nát, cả thành phố gần như chìm trong biển nước.
Tuy cơn bão đã qua đi nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Cây cầu bị bão đánh sập đã cướp đi sinh mạng của không biết bao nhiêu người, ruộng đồng ngập trong nước không thể thu hoạch, những cái cây người ta gieo trồng suốt mười mấy năm chỉ sau một đợt bão cứ thế mà đổ rạp.
Nhiều lần Tĩnh Hương cố gắng giành giật mạng sống của người dân từ tay người tử thần nhưng tiếc thay, cô không thành công cứu được họ, nhìn người dân bật khóc nức nở khi thấy của cải mất sạch, người thân không còn, tim cô cũng đau nhói, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, đau thật đấy, thì ra thấy người khác đau khổ cũng chẳng sung sướиɠ gì.
Trong một lần đang đưa một cậu bé đến vùng an toàn, Tĩnh Hương bỗng bị chuột rút, cô không kịp phòng bị cứ thế bị cơn lũ cuốn trôi, người đồng đội gào thét gọi thêm người tới giúp nhưng những người khác không biết đã đi đâu mất hút, chỉ còn hai người họ, anh ta còn đang chật vật với hai đứa bé khác nên đành nhìn Tĩnh Hương cứ thế bị dòng nước cuốn đi.
Dù đang mặc áo phao nhưng căn bản Tĩnh Hương không cách nào đi vào bờ, nước chảy rất xiết, trong những ngày đi hỗ trợ cô mới chỉ biết bơi một chút, ngay lúc cô buông xuôi thì chợt được một bàn tay rắn chắc ôm lấy.
Người nọ nhanh chóng giữ chặt lấy eo cô rồi bơi nhanh về phía bờ. Trong cơn mê man, cô nghe thấy có người sốt ruột gọi tên mình: “Tĩnh Hương, cậu tỉnh lại đi mà, mình vẫn chưa tỏ tình đàng hoàng với cậu!”
Vừa gọi tên cô, cậu vừa tiến hành hô hấp nhân tạo, giá mà cậu tới sớm hơn một chút.
Tĩnh Hương thật sự rất muốn ngồi dậy ôm lấy cậu mắng cậu là đồ ngốc nhưng hai mắt cô nặng trĩu, cô mệt quá rồi.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, trong suốt quá trình, Lâm Tuấn luôn nắm tay cô không rời nửa bước.
Từ sau khi cấp cứu, cô vẫn luôn chìm vào hôn mê, cô nghe thấy Lâm Tuấn nói rất nhiều, thì ra hai người họ không phải đến khi lên đại học mới gặp nhau mà là rất lâu trước đây đã từng gặp rồi. Khi đó, vì nước da ngăm đen cùng với chất giọng đặc biệt của mình mà Lâm Tuấn thường xuyên bị bắt nạt, cậu thường ngồi một góc nghịch vỏ sò, khi đó chỉ có một cô bé chừng bốn, năm tuổi tới chơi với cậu, cô không chê bai trên người cậu có mùi tanh của cá, cũng không ghét bỏ màu da cậu. Cô từng nói: "Dù là cỏ dại mọc ven đường cũng phải phấn đấu mà vươn lên, không được vì nghịch cảnh mà từ bỏ."
Cậu còn nhớ rất rõ cô bé ấy tên Tĩnh Hương, lặng lẽ toả hương thơm, một cái tên thật đẹp. Đáng tiếc, sau này gia đình cậu chuyển đi nơi khác sống, cậu cũng không gặp lại cô ấy nữa, chỉ nhớ cô ấy nói muốn có một gia đình hạnh phúc, trong phòng có thật nhiều gấu bông dễ thương...