Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 33: Thật Đáng Tiếc, Hắn Ta Lại Thích Nam Nhân

Tống Đường mỉm cười nhận lấy, cầm lấy túi mở ra , lại phát hiện bên trong không có gì.

“Sao lại không có gì, có phải đã dùng hết rồi không?”

Thanh Nguyệt mím môi nói: "Vật này trông giống như một chiếc túi vải bình thường, nhưng thực chất là một pháp khí có thể chứa được rất nhiều thứ. Tất cả đồ đạc của tiểu thư đều ở trong đó, người không lấy ra được sao?"

Tống Đường nhìn đi nhìn lại rất lâu nhưng không tìm thấy mảnh giấy nào trong túi, nàng đành phải đưa chiếc túi lại cho Thanh Nguyệt: “Nếu là pháp khí, xem ra không phải người nào cũng có thể tùy tiện lấy dùng. Như vậy đi, lần sau cùng tiểu thư nhà ngươi nói một tiếng, nhờ nàng ấy chuẩn bị bùa bình an cho ta.”

Thanh Nguyệt gật đầu đồng ý cất túi đi.

Vào buổi tối, kiệu của Phúc Ninh Cung xuất hiện ở trước cửa Cẩm Vân Cung.

Sau khi Tống Đường được đưa đến Phúc Ninh Cung, cung nữ giúp nàng tắm rửa thay quần áo, sau đó ngồi ở tẩm điện chờ.

Không lâu sau, Tạ Sơ Minh xuất hiện.

Tống Đường đứng dậy hành lễ, ngước mắt lên nhìn thì thấy trước mắt một nam nhân vai rộng eo thon, không chỉ cao lớn, còn có tỷ lệ cơ thể tuyệt vời.

[Tại sao người đàn ông này càng nhìn càng đẹp trai, khiến ta, một người đã sống độc thân hơn 20 năm, có chút cảm động]

[Thật đáng tiếc, hắn ta lại thích nam nhân.]

Tạ sở Minh nghe được những lời này, tức giận đến mức ngứa răng.

"Tống quý nhân, mài mực cho ta!"

Tống Đường đầu đầy thắc mắc, tại sao nàng lại cảm thấy Tạ Sơ Minh có chút ác cảm với mình.

Nàng dường như không hề xúc phạm hắn ta, phải không?

Tống Đường đứng trước bàn, ánh mắt đảo qua nghiên mực, tìm kiếm trong kí ức những bộ phim cổ trang mà mình đã xem khi ở trên chiến hạm. Nhặt thỏi mực lên, động tác mới lạ mài mực.

Tạ Sơ Minh chú ý đến động tác của nàng, hơi nheo mắt lại.

Quả nhiên, người phụ nữ này đã khác với đêm qua.

"Tống Quý Nhân, ngươi còn nhớ tối hôm qua ngươi đã nói với ta những gì không?"

Tống Đường khựng lại, làm sao nàng biết được, Tống Liễu Nhi cũng không để lại lời nhắn nào cho nàng.

“Thần thϊếp không biết bệ hạ nói chính là câu nào?”

Dù sao cũng không biết, vậy giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn đi.

Tạ Sơ Minh dùng ánh mắt dò xét nhìn Tống Đường, khi nghe thấy giọng nói trong lòng cô, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô và Tống Liễu Nhi thật sự không phải là cùng một người.

Tống Đường không biết bí mật đã bị phát hiện, trong lòng vẫn đang điên cuồng phàn nàn.

[Này, Hoàng đế có thể buôn tha cho ta được không? Ta chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ và không muốn dính líu quá nhiều đến hắn ta.]

[Lần sau ta sẽ nói với Tống Liễu Nhi, để nàng ghi lại chi tiết tất cả những gì mình đã nói, tuy rằng có chút khó khăn nhưng vẫn tốt hơn là bị hoàng đế đột nhiên hỏi.]

[Vậy ta có nên ghi nhớ lại những gì mình đã nói và nói với Tống Liễu Nhi không? Không, vấn đề này quá rắc rối, sau này tốt nhất ta nên ít nói hơn.]

Tạ Sở Minh bắt lấy từ ngữ mấu chốt, đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tống Liễu Nhi.

Có phải nàng tiếp cận hắn vì để hoàn thành nhiệm vụ? Đó là loại nhiệm vụ gì?

Nàng ấy là ai? Phải chăng đây là do nước địch gửi đến để dò thám?

Nhưng tại sao nàng lại ở trong cơ thể Tống Liễu Nhi?

[Tích, đã phát hiện thấy có mảnh vỡ nhỏ rải rác trên long sàng, vui lòng đăng nhập trong vòng một phút.]

[Tư thế đăng nhập: như trong hình.]