Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 24: Vì Hoàng Thất Sinh Con Dưỡng Cái Cũng Là Đều Nên Làm

Tống Liễu Nhi tùy tiện bấm đốt ngón tay, khóe môi hơi nhếch lên: “Đã xui xẻo, hắn muốn hãm hại ta, lại không nhìn xem mình có cái bản lĩnh đó hay không.”

Thanh nguyệt hoàn toàn không chút nghi ngờ lời nói của Tống Liễu Nhi, trong lòng chỉ cảm thấy hả giận.

Cũng đúng, ai dám ức hϊếp tiểu thư nhà nàng, đều sẽ không có kết cục tốt.

Lúc này, cháu trai của Triệu ma ma liên tiếp ngất xủi mấy lần.

Chỉ cần hắn vừa mở mắt, là có thể nhìn thấy các loại chấp niệm hóa thành hình người đang bay trước mắt, có người đầu lưỡi thật dài, cũng có người đầu treo ở bên hông, còn có người tròng mắt rơi ra ngoài hốc mắt.

Dù cho chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu nhưng khi mở mắt ra vẫn sẽ ngất xỉu sau những đoàn tấn công bất ngờ.

Triệu ma ma lo lắng, vội vàng cho người đi mời đại phu đến.

Khoảnh khắc tiếp theo, Triệu ma ma cũng trợn mắt ngất đi.

Hai cô cháu họ âm mưu hại Tống Liễu Nhi, tuy rằng không thành công nhưng cũng nên cho họ một bài học.

Mà ở trong hoàng cung, tin tức Ôn quý nhân bị thương rất nhanh được truyền khắp hậu cung.

Trần thái hậu cũng nhận được tin tức.

Dù sao nàng trên đường rời khỏi Từ Minh Cung bị thương, bà cũng nên phái người đến đó thăm hỏi.

Trần thái hậu cũng từ trong miệng ma ma mới biết được nguyên nhân Ôn quý nhân b·ị th·ương và những gì Tống Liễu Nhi nói ở bên ngoại Từ Minh Cung.

“Chẳng lẽ là Tống Liễu Nhi làm?”

Trần thái hậu nói xong, bà cũng không tin là Tống Liễu Nhi đã làm, nàng cũng là vừa mới vào cung, làm sao có thể tính toán chuẩn thời gian Ôn quý nhân đi qua Ngự Hoa Viên để hãm hại nàng.

Ma ma nói: “Cung nhân đã kiểm tra qua, nói rằng cây đã quá già và mục nát bên ở trong, lại không ai chú ý tới, nhánh cây mới có thể rơi xuống trúng người.”

“Nếu là như vậy, thì đó là lỗi của hoàng thất, làm Ôn quý nhân chịu ủy khuất. Để Thái Y Viện cố gắng hết sức đừng để lưu lại sẹo. Ngự Hoa Viên cây cối cũng phái người kiểm tra, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”

“Vâng, nô tỳ đi làm ngay.”

Trần thái hậu thở dài nặng nề, Đại Uyên quốc của bọn họ vẫn còn quá nghèo, Ngự Hoa Viên cũng tồi tàn đến như vậy.

……

Trong Hồ Xuân Cung, Ôn quý nhân ngồi ở trên giường, dò hỏi thái y.

“Trán của ta có lưu lại sẹo không?”

“Thần sẽ tận lực trị liệu, nương nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, không nên lo lắng quá mức.”

Ôn quý nhân trong lòng sốt ruột, ngữ khí tăng thêm hỏi: “Ta hỏi ngươi có để lại sẹo hay không.”

“Thần không thể đoán trước được.”

Ôn quý nhân trong mắt trào ra nước mắt, muốn tức giận nhưng không thể đem tức giận phát lên trên người của thái y, chỉ có thể đem tức giận nuốt vào trong bụng.

“Nhất định là Tống quý nhân hại ta, không thể buông tha cho nàng!”

Cung nữ ở bên cạnh nhắc nhở: “Chủ tử, lúc xảy ra chuyện xung quanh không có người, Tống quý nhân muốn hại người, cũng không thể đoán trước được thời gian người sẽ đi qua góc cây đó."

Ôn quý nhớ lại cảnh tượng lúc đó càng đau đầu hơn.

Nàng chính là không tin tà thuật, mới cố ý đi nhanh hơn, không nghĩ thật bị nhánh cây rơi xuống trúng đầu.

Cung nữ cách nàng hai bước cũng không làm gì được, nàng lại mất đi dung mạo.

“Đều bởi vì miệng quạ của Tống quý nhân, về sau ta được Hoàng Thượng sủng ái, nhất định không bỏ qua cho nàng."

Cung nữ Đông Hoa nháy mắt, thái y còn ở đây, chủ tử nhà nàng nói ra những lời này, lại không biết tránh người.

Thôi, chờ lát nữa cho thái y một ít tiền, để hắn không ra ngoài nói bậy.

Ôn quý nhân ngón tay nắm chặt góc chăn, nàng không thể lưu sẹo, càng không thể buông tha cho người hại nàng.

Cùng nàng tranh sủng?

Một người từ nhỏ lớn lên ở thôn trang, dựa vào cái gì cùng nàng tranh?