Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Ở Hoàng Cung Đánh Dấu Bị Đọc Tâm

Chương 23: Triệu Vị Nào Cung Phi Thị Tẩm?

Bà không phải mẹ đẻ của Tạ Sở Minh, nên thường lo lắng mối quan hệ giữa hai mẹ con bị cắt đứt, nếu sinh ra ngăn cách, chỉ sợ khó có thể hàn gắn được.

Sáu người giới thiệu xong, Trần thái hậu lại đơn giản dặn dò vài câu, liền cho các nàng rời đi.

Ôn quý nhân ăn mặt trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị thật tốt để lấy lòng Trần thái hậu : “……”

Vừa ra cung điện, liền có phi tần khẽ khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Ta vốn tưởng rằng Thái hậu nương nương sẽ cho chúng ta mỗi buổi sáng tới đây để thỉnh an, nhưng bà lại đặc biệt dặn dò chúng ta không cần đến. Thực sự là kỳ quái."

Tân Quý Nhân thấp giọng nói: "Ngươi không biết chuyện này sao? Thái hậu thích yên tĩnh, sợ chúng ta quấy rầy sự yên tĩnh của mình."

Ôn quý nhân có chút bất mãn mà nhìn Tống Liễu Nhi, vừa rồi ở trong điện, Thái Hậu nương nương cùng Tống Liễu Nhi nói nhiều nhất.

“Tống muội muội, Thái Hậu nương nương hình như rất thích ngươi.”

Ôn quý nhân trên mặt treo cười, nhìn qua hiền lành, nhưng giọng điệu không mấy thân thiện.

Tống Liễu Nhi nhìn Ôn quý nhân, cười nhạt, sau đó thu hồi ánh mắt.

“Ôn cô nương hôm nay nhớ rõ tránh xa cây cối, bằng không có thể xảy ra tai hoạ.”

Nói xong, Tống Liễu Nhi cất bước rời đi cũng không quan đến phản ứng của Ôn quý nhân.

“Ngươi lời này là ý gì?"

Ôn quý nhân hướng về phía Tống Liễu Nhi rời đi hét lớn, lại không người đáp lại.

Những phi tần khác cũng có thể nhìn ra Ôn quý nhân đối Tống Liễu Nhi không có thiện cảm, nhưng bọn họ cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đυ.c này, cho nên từng người rời đi.

Ôn quý nhân trên đường về Hồ Xuân Cung, hai tay dùng sức vặn chiếc khăn, hỏi cung nữ bên người : “Tống Liễu Nhi nói những lời này là có ý gì? Nàng là thật sự nhìn ra ta sẽ có tai hoạ, hay là đang chửi ta?”

Cung nữ nói: “Nô tỳ nhìn Tống quý nhân không giống như là hiểu huyền thuật, có lẽ là cố ý chọc tức người.”

“Cũng đúng, nàng chính là thấy ta xinh đẹp hơn so với nàng sinh, nên mới cố ý nói những lời này. Không quan hệ, ta sẽ không bị nàng chọc tức, ai tức giận thì người đó xấu, ta còn muốn thật đẹp để thị tẩm.”

Ôn quý nhân rất có tự tin, lúc trước Hoàng Thượng nhìn thấy nàng nhất định rất vừa lòng, tài năng và nhan sắc của nàng đều ở trên năm người kia, đêm nay Hoàng Thượng chắc chắn sẽ sủng hạnh nàng.

“Chủ tử đã nghĩ như vậy, nên trở về chuẩn bị tốt tin thần.”

Ôn quý nhân khóe môi công lên, nâng cằm bước về phía trước, đem Tống Liễu Nhi nhắc nhở vứt ở sau đầu.

Ngay sau đó, đỉnh đầu một mảnh đen nghìn nghịt đồ vật nhanh chóng rơi xuống, ôn quý nhân không kịp tránh né, bị đồ vật rơi xuống đập trúng đầu.

“A ——”

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Ngự Hoa Viên, các cung nữ vội vàng đỡ lấy nhánh cây mang đi, đem ôn quý nhân bị nhánh cây đập trúng đỡ dậy.

Mà lúc này ôn quý nhân trên trán bị đập trúng máu tươi ào ạt chảy ra bên ngoài.

Ôn quý nhân cảm nhận được đầu rất đau, giơ tay lên lau đi, đầu ngón tay dính đầy máu tươi, sợ tới mức hai chân nàng nhũn ra.

“Mau, mau mời thái y.”

Nàng cũng không thể mất đi vẻ ngoài của mình.

……

Thanh Nguyệt đi theo bên cạnh Tống Liễu Nhi, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, Ôn quý nhân thật sự sẽ xảy ra chuyện sao?”

“Ân, nàng sắc mặt biến thành màu đen, có thể gặp rắc rối. Ấn đường có vân huyền châm, có thể nhìn ra nàng tính tình không ổn định, thường xuyên bực bội lo lắng, càng dễ dàng đưa tới sát khí.”

(Chú thích: Vân Huyền Châm là tên của một đường vân thẳng, nằm ở giữa trán hoặc ở giữa Ấn Đường. Người sở hữu đường vân này thường làm việc không tập trung.)

Thanh Nguyệt nhìn Tống Liễu Nhi vẻ mặt sùng bái: “Nô tỳ đương nhiên tin tưởng vào năng lực của tiểu thư, nhưng không biết cháu trai Triệu ma ma khi nào sẽ xui xẻo.”