Sau khi Bạch Thư Lam nói xong, quả nhiên thấy sắc mặt Dịch Minh Lai càng thêm trắng bệch, thần sắc khó coi, thân thể mảnh mai lung lay như sắp ngã. Nhưng dư luận tại hiện trường lại không theo ý hắn, cùng hắn chỉ trích Minh Lai. Ngược lại, sau một hồi im lặng, mọi người đều nhao nhao đứng ra giải thích cho thiếu niên: “Thật sự mỗi ngày cậu ấy đều làm nổ phòng chế dược, bạn học Bạch, cậu đừng khắc nghiệt với Minh Lai như vậy, dù sao thì cậu ấy chỉ mới vào học viện thôi, kiến thức học được không thể sánh với những thế gia điều chế dược như cậu, cũng xin cậu hãy khoan dung với những đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột hơn một chút…”
Bạn học nói câu này rõ ràng đã bị Minh Lai tẩy não, trước đây từng khinh thường những tiện dân nghèo khổ ở khu ổ chuột bao nhiêu, giờ đây lại càng thương xót và chăm sóc cho thiếu niên yếu đuối bất lực xuất thân nghèo khó này hơn. Đặc biệt, trước đây họ còn từng vì bảo vệ trái tim mong manh của Minh Lai mà không ngần ngại tự bôi nhọ bản thân làm nổ thực nghiệm, hiện tại Bạch Thư Lam lại phơi bày sự thật, chuyện này khiến người ta cảm thấy giống như công sức lao động vất vả lại bị người khác đạp đổ vậy, thật sự rất khó chịu.
Có người nói năng không kiêng nể thì bày tỏ: “Phòng dược có thể giữ nguyên vẹn mỗi ngày là vì Minh Lai có tiền mà, dù không dựa vào nhà họ Dịch, bản thân cậu ấy cũng đã là người đứng thứ 50 trong bảng xếp hạng triệu phú của hệ Ngân Hà, cho dù mỗi ngày làm nổ phòng dược thì cậu ấy vẫn có thể sống khỏe re thôi.”
Một cô gái đang độ tuổi xuân thì vốn rất ngưỡng mộ Dịch Trạch Thành sớm đã không vừa mắt với Bạch Thư Lam, nhân cơ hội này mà đổ thêm dầu vào lửa: “Lời này của bạn Bạch thật sự có hơi khắc nghiệt, cho dù cậu và Dịch nhị thiếu là bạn bè, cậu cũng đâu có tư cách dạy dỗ em trai thay anh ấy đâu, huống chi mối quan hệ giữa hai người cũng chưa chắc đã chính xác…”
Bạch Thư Lam biến sắc, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng tất nhiên vì hiện tại gương mặt của hắn đen nhẻm nên chẳng ai nhận ra. Nhìn thấy mọi người xung quanh đều đứng về phía Minh Lai rồi chỉ trích hắn quá cay nghiệt, trong khi tên đầu sỏ gây tội lại đang vô tội nhìn hắn, đối với người thừa kế Bạch gia vốn luôn thuận buồm xuôi gió tại trường quân đội hàng đầu mà nói, cảnh tượng vừa vô lý vừa đáng sợ này quả thực giống như một cơn ác mộng!
Nhưng hắn còn chưa kịp bùng nổ cơn giận, thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng và đầy chế giễu vang lên chỗ cửa ra vào: “Em trai của Dịch Trạch Thành tôi không đến lượt tiểu quỷ nhà họ Bạch dạy dỗ đâu. Dù cậu có thích xen vào chuyện người khác thì cũng phải xem bản thân có đủ tư cách hay không đã.”