Thân thể Bạch Thư Lam đứng cứng đờ tại chỗ, mùi khét lẹt và làn khói đen dày đặc lượn lờ trước mắt, bộ đồng phục không nhiễm một hạt bụi giờ đã lấm lem mảng đen mảng xanh, khuôn mặt đen thui đã không còn vẻ sáng sủa như trước, mái tóc đen mượt giờ cũng bị cháy xém, cả người hắn gần như không khác gì một tên ăn xin, chỉ còn thiếu một cái bát mà thôi.
Hắn ngây ngốc nhìn về phía phòng chế dược đã bị nổ tung, rồi lại quay đầu nhìn đầu sỏ gây ra vụ nổ đã nhanh chóng trốn thoát khỏi hiện trường ngay trước khi vụ nổ xảy ra - Dịch Minh Lai. Cơ thể cậu ta được lớp bảo vệ bảo vệ, hoàn toàn không bị thương tổn, nhưng lại tỏ ra rất sợ hãi, cả người run rẩy không ngừng. Khi thấy ánh mắt của Bạch Thư Lam nhìn qua, đôi mắt ngập nước của cậu ta còn lo lắng nhìn hắn rồi hỏi: “Bạch ca ca, anh không sao chứ?”
Ngày đầu tiên Bạch Thư Lam đến Winchester, không thể tiêu diệt đối thủ cạnh tranh trong mắt hắn, giờ đây hắn đã hoàn toàn phát điên.
……
Bên kia.
Dịch Trạch Thành vì muốn bảo vệ em trai và đề phòng “thầy giáo có sở thích luyến đồng”, nên trong khoảng thời gian qua luôn tự mình đưa đón Minh Lai đi học. Nhưng mà hắn không ngờ rằng hôm nay vừa đến học viện thì đã bị Ludwig chặn lại, tên bạn tốt trước đây thấy hắn vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi, giờ lại hớn hở chạy đến, như thể phát hiện ra một lục địa mới, gấp không chờ nổi đã thông báo cho hắn:
“Lão Dịch, tên Bạch Thư Lam theo đuổi cậu vẫn chưa từ bỏ ý định đã chạy đến Winchester rồi!”
Bạch Thư Lam?
Dịch Trạch Thành không kiên nhẫn nhíu mày: “Người đó là ai?”
Ludwig cười đến mức suýt làm rơi phi hành khí: “Chính là tiểu quỷ nhà họ Bạch, lần đầu gặp cậu đã tuyên bố ‘không lấy không được’, còn ép cha hắn phải nói chuyện liên hôn với cậu. Khi cậu học ở trường quân đội, hắn đã ba lần bốn lượt chạy đến làm phiền cậu đó! Hắn chạy tới đây, có lẽ hắn coi Minh Lai là đối thủ giả tưởng, vừa đến đã bắt đầu gây khó dễ rồi!”
Dịch Trạch Thành nghe đến đây đã cực kỳ không kiên nhẫn, chỉ riêng một câu cuối cũng khiến sắc mặt hắn lập tức trầm xuống: “Bắt nạt Tiểu Lai, hắn cũng xứng sao!”
Ludwig còn chưa nói hết, đã thấy Dịch Trạch Thành bước chân dài, khí thế hùng hổ đi vào bên trong học viện. Hắn hơi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo giải thích, hai người vừa đến trước cửa phòng dược, thì đã nghe thấy giọng nói chỉ trích sắc lẹm:
“Cậu cố tình đúng không? Giả vờ làm gì, người bình thường nào lại dăm ba bữa làm nổ phòng chế dược chứ? Cậu rõ ràng vì muốn làm khó tôi nên mới khiến dược tễ nổ tung!”
Bước chân hai người khựng lại, nhìn vào bên trong thì thấy một con khỉ đột bị nổ thành than đen xì xì, đang quấn lấy Minh Lai không chịu buông tha. Mà con khỉ đột dậm chân kia, trước đó không lâu vẫn là một thiên tài dịu dàng như ngọc khiến người ta ngưỡng mộ và ngước nhìn...