Căn cứ gieo trồng dược thảo
“Tiểu Lai, đây là Thanh Hộc Diệp chứ không phải Trúc Diệp, chuyện này nhất định phải phân biệt rõ đứa nhỏ ngốc này, nếu không khi làm thực nghiệm sẽ gây ra cháy nổ đấy.” Bạch Thư Lam mượn danh nghĩa muốn tốt cho thiếu niên mà nói ra những lời này, nhưng thực chất lại đang âm thầm châm chọc cậu: “Mặc dù nhà họ Dịch hiện tại có anh trai em trấn giữ, nhưng em cũng không thể lơ là quá, sao lại có thể mắc phải loại sai lầm sơ đẳng như nhận nhầm dược thảo như vậy chứ? Nếu em cứ không chịu học hành như vậy, thì Dịch nhị ca sẽ rất vất vả.”
Minh Lai xấu hổ cúi đầu, đôi mắt rưng rưng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Xin lỗi… Trước kia em lớn lên ở khu ổ chuột, hoàn toàn không biết về những loại dược thảo này. Xin lỗi Bạch ca ca, sau này em nhất định sẽ học thật tốt, anh đừng giận… đừng nói với ca ca.”
Sắc mặt Bạch Thư Lam cứng đờ, hoàn toàn không ngờ được phản ứng của Minh Lai lại lớn như vậy, hắn cảm thấy ánh mắt của những người khác đều nhìn về phía mình, giống như đang chỉ trích hắn là kẻ xấu bắt nạt trẻ con, trong lòng không khỏi mắng thầm m* nó.
Phòng dược
Bạch Thư Lam vì muốn cứu vãn thanh danh tốt đẹp của mình, xung phong nhận việc dạy Minh Lai điều chế dược tễ. Lần này, hắn chuẩn bị kỹ càng, trận địa sẵn sàng đón địch, quyết không cho đối phương có cơ hội tỏ ra đáng thương. Kết quả, khi nhìn thấy Minh Lai đứng bên bàn thực nghiệm, tất cả các sinh viên xung quanh lập tức tản ra, nhao nhao trốn đến trong góc để làm thực nghiệm, thật sự hận không thể cách xa cậu ta tám trượng.
Bạch Thư Lam không hiểu chuyện gì xảy ra: “... Chuyện gì vậy nhỉ?”
Minh Lai nở nụ cười ngây thơ, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía hắn: “Bạch ca ca, anh muốn dạy em sao?”
Trong lòng Bạch Thư Lam nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn thu hồi tầm mắt, lộ ra nụ cười giả tạo và dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lai ngoan, Bạch ca ca sẽ dạy em điều chế dược tễ.”
Là người thừa kế của một thế gia điều chế dược, trong lĩnh vực này, hắn là người vô địch không ai có thể sánh bằng, cho dù là dạy học hay âm thầm hãm hại đối phương, mặc cho tên Dịch Minh Lai có diễn xuất bán thảm thế nào, mặc kệ cậu ta ngu thật hay chỉ là giả vờ ngu ngốc, lần này, hắn nhất định phải rửa sạch nỗi nhục trước kia!
Trên mặt Bạch Thư Lam mang nụ cười ôn hòa, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự lạnh lùng.
Một lúc sau…
“Ầm—!!”
Các sinh viên khác trong phòng dược do đứng ở khoảng cách xa nên đã bảo đảm được an toàn, lúc này họ đang nhìn người trong cuộc với ánh mắt đồng cảm, tội nghiệp quá đi, thế mà còn có người dám đứng bên cạnh Dịch Minh Lai khi cậu ta làm thí nghiệm, như này chẳng phải là tự tìm chết sao!