Một sinh viên có kiến thức uyên thâm kinh ngạc nói: “Đó không phải là người thừa kế của gia tộc điều chế dược Bạch Thư Lam sao? Không ngờ nhân vật nổi tiếng như vậy lại đến Winchester làm sinh viên trao đổi!”
“Nghe nói cậu ấy có thiên phú cực cao, là ứng cử viên có cơ hội thăng cấp thành dược tề đại sự lớn nhất trong sô những người được chọn đó!”
Những tiếng kêu to thán phục vang lên liên tục, trước một thiên tài như vậy, người ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Minh Lai nghe vậy lập tức điều chỉnh thái độ, mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ngửi thử không khí xung quanh, thật đáng tiếc, linh khí trong không khí vẫn rất loãng như thường lệ, hiển nhiên vị thiên tài này không phải là lương thực dự trữ của cậu. Vì vậy, Minh tiểu yêu lập tức mất đi hứng thú mà thu hồi ánh mắt, không thèm dành một chút sự chú ý nào cho đối phương.
Tuy nhiên, cậu không có hứng thú với Bạch Thư Lam không có nghĩa là đối phương cũng không có hứng thú với cậu. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, trong ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ và thán phục của mọi người, ánh mắt Bạch Thư Lam lại nhìn về phía thiếu niên ngồi bên cửa sổ, hắn khẽ mỉm cười, giọng điệu ấm áp, dường như vô tình nói: “Người đó có phải là em trai mới của Dịch nhị ca không, thầy Ludwig, tôi có thể xin phép được ngồi bên cạnh cậu ấy không?”
Minh Lai nhìn về phía hắn, đối phương vẫn giữ nét diễn xuất phong độ nhẹ nhàng của một công tử thế gia, nhưng khi người này đặt sự chú ý vào người cậu, Minh tiểu yêu tinh tế quan sát rồi nhận ra trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa ác ý sâu đậm, nụ cười trên môi đều là giả dối.
Sự thù địch sâu nặng được bao bọc bởi vẻ ngoài vô hại giả dối, khiến Minh Lai lập tức bừng tỉnh, hóa ra đây cũng là đồng nghiệp, lại xuất hiện một vị hoa sen trắng nữa!
Ludwig nghe được lời của Bạch Thư Lam thì lập tức nhướng mày, thầm nghĩ, tên phiền phức này thật sự đến đây vì lý do này, nhưng không đợi hắn mở miệng ngăn cản thì đã bị Minh Lai cắt ngang. Chỉ thấy thiếu niên kia nở một nụ cười ngây thơ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cậu là bạn của anh trai tôi sao, chào mừng cậu, vậy tôi có thể gọi cậu là Bạch ca ca không?”
Hoa sen trắng đối đầu với hoa sen trắng, vậy thì chờ xem ai là người diễn xuất giỏi hơn thôi, chỉ tiếc rằng Bạch Thư Lam, đóa hoa sen này thật sự ngụy trang sai chỗ rồi, hơn nữa nhìn vào là hiểu ngay, hắn là một tiểu yêu tinh đang nhắm đến lương thực dự trữ của cậu, thật sự không tốn chút sức lực nào để giải quyết, tính thử thách khó khăn cũng chẳng nhiều.
Trong lòng Minh Lai cảm thấy tiếc nuối suy nghĩ.