Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 27: Tôi sẽ ở bên cậu (1)

Minh Lai đã có cái nhìn mới về sự cứng đầu của Dịch Trạch Thành, thời điểm đối phương hung hãn bá đạo đuổi Ludwig đi, những lời lẽ chắc nịch và khí thế tự tin tràn đầy của Dịch Trạch Thành thật sự suýt chút nữa đã khiến Minh Lai nhầm tưởng rằng đối phương thật sự đã phát hiện ra thiên phú che giấu rất kín đáo của mình, nhưng mà sau khi Ludwig buông những lời đe dọa rồi vội vã bỏ chạy…

Dịch Trạch Thành cởi nút tây trang, tùy ý treo áo khoác lên ghế sofa, gương mặt tuấn tú không chút dao động, hắn nâng mắt nhìn về phía thiếu niên đầy mong đợi đang nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Đi thôi, đến phòng dược.”

Nghe vậy, Minh Lai càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, hai mắt sáng lên nhìn đối phương, mong chờ hỏi: “Ca ca, em thật sự có thiên phú rất lợi hại sao?”

“……” Biểu cảm khi Dịch Trạch Thành đối diện Ludwig vốn kiêu ngạo không gì sánh được, hiện tại lại bị Minh Lai hỏi đến mặt mũi méo mó, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước khi điều chế ra được thành phẩm hoàn hảo, đừng mong bước ra khỏi cửa phòng dược tễ, tôi dù có phải nhốt cậu bên trong cũng tốt hơn để cậu ra ngoài làm mất mặt Dịch gia.”

Nói nửa ngày, tất cả những gì hắn nói lúc nãy đều là vô nghĩa.

Trong lòng Minh Lai thất vọng “chậc” một tiếng, nhưng bên ngoài lại nhanh chóng tiến vào trạng thái, khi nghe lời nói của Dịch Trạch Thành, nụ cười trên mặt thiếu niên lập tức đông cứng lại, gương mặt vốn hồng hào bỗng trở nên tái nhợt, chán nản và áy náy khiến đôi mắt sáng ngời của cậu mất đi ánh sáng, nhưng dù vậy, cậu vẫn nắm chặt tay, kiên định nhìn đối phương dùng từng câu từng chữ hứa hẹn: “Xin lỗi, ca ca, em hứa với anh, cho dù có chết em cũng chỉ chết trong phòng dược tễ, tuyệt đối không khiến Dịch gia mất mặt!”

Đôi mắt Dịch Trạch Thành hơi trầm xuống, dáng vẻ thiếu niên vừa yếu ớt lại vừa kiên cường khiến hắn lập tức hoài nghi, liệu bản thân có quá nặng lời hay không, hắn khẽ ho một tiếng, không bận tâm đến sự ngượng ngùng kỳ lạ trong lòng, chỉ đơn giản nói: “Tôi sẽ ở bên cậu, cho đến khi cậu điều chế ra thành phẩm.”

Lại có thêm một cơ hội được gần gũi với lương thực dự trữ, đúng là một điều tuyệt vời, Minh tiểu yêu thầm vui vẻ nghĩ, đồng thời nở một nụ cười thật tươi: “Được, ca ca.”

Yêu anh, lương thực dự trữ của tôi.

....

“Lấy cánh hoa của Tinh Trản Thảo nghiền nát cho vào thủy ngân, 3 gram Khiêu Khiêu Thảo, phải dùng cân điện tử đo, thừa một phân thiếu một hào cũng sẽ khiến điều chế dược thất bại.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bình tĩnh vang lên, bài giảng khô khan bỗng chốc trở nên đặc biệt êm tai.