Nhóm Lương Thực Dự Trữ Của Tôi Phát Hiện Sự Tồn Tại Của Nhau Rồi!

Chương 22: Cậu ấy là em trai tôi (2)

Nhưng hiện tại, Minh Lai đã chuyển mình, leo lên Dịch gia, một gia tộc trâm anh có huyết mạch lâu đời, là gia tộc công thần mãi mãi của đế quốc, dù trong toàn bộ Winchester cũng không có ai có thân phận cao quý hơn cậu, vì vậy, cậu trở thành người thuộc tầng lớp thượng lưu, còn những kẻ tự xưng là "quý tộc" đã từng dùng mọi cách bắt nạt cậu, giờ đây cũng chỉ biết nhận lấy sự khinh miệt của Dịch Trạch Thành, chẳng qua cũng chỉ là những kẻ hạ đẳng mà thôi.

“Không phải như vậy... Tại sao, tại sao cậu ta lại may mắn đến thế...” Elmer rơi vào tuyệt vọng, đôi mắt hắn xuyên qua Dịch Trạch Thành, nhìn chằm chằm Minh Lai, giọng nói nghẹn ngào chất vấn: “Cậu ta thì có gì tốt chứ, cậu ta chẳng làm được gì, chỉ là một tên vô dụng! Ngoài việc ngày ngày giả vờ đáng thương để cầu xin sự đồng cảm, cậu ta còn biết làm gì khác không! Tại sao các người ai cũng bảo vệ hắn? dựa vào đâu chứ!”

Thiếu niên bị dọa sợ, nép ra sau lưng Dịch Trạch Thành tìm kiếm sự an toàn, gương mặt nhỏ nhắn của cậu tái nhợt, đôi mắt mờ mịt, dáng vẻ yếu ớt này hoàn toàn tương phản với diện mạo xấu xí của Elmer.

Tuy nhiên, ngoại trừ Elmer, không có ai nhìn thấy, khi thiếu niên từ sau lưng Dịch Trạch Thành ló đầu ra, khóe môi cậu cong cong nở một nụ cười, ác độc tựa như nụ cười của ác ma, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh đáng thương của cậu.

Chậc, kiểu người ngốc nghếch như Elmer thì làm sao có thể hiểu được niềm vui khi giả vờ làm bạch liên hoa chứ.

Ký ức của Minh Lai có chút mơ hồ, dường như rất lâu trước đây cũng có người từng hỏi cậu: “Mẹ nó cậu có thực lực mạnh mẽ như vậy, sao lại giả vờ làm bạch liên hoa làm gì, cứ trực tiếp vả mặt bọn rác rưởi không chịu nổi một kích kia có được không?”

Khi đó cậu thở dài, giọng điệu thâm trầm: “Những người như các người 【】, sao có thể hiểu được niềm vui khi giả vờ làm bạch liên hoa, tôi chỉ thích nhìn dáng vẻ người khác không thể chịu được nhưng vẫn không thể làm gì được tôi đó!”

Chờ đã, 【】 trong câu nói đó rốt cuộc là gì...?

Minh Lai cứ suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn không thể nào tìm ra nguồn gốc của đoạn ký ức này, khi hồi thần thì nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của Dịch Trạch Thành: “Ngay cả em trai của Dịch Trạch Thành tôi mà cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mang người đưa về nhà Elmer cho tôi, tôi trái lại muốn xem họ có thể đưa ra một lời giải thích thế nào cho Dịch gia!”

Đúng vậy, Dịch Trạch Thành đã hất thủy ngân vào đối phương, hủy hoại khuôn mặt của hắn, khiến hắn như mất đi nửa mạng sống, lại còn không chịu bỏ qua bắt đối phương phải đưa ra một lời giải thích cho Dịch gia, đúng là chẳng hề nói lý.

Dịch gia, từ bao thế kỷ nay vẫn luôn không nói lý như vậy, không có biện pháp, quyền lợi mà đế quốc ban cho nha.