Elmer thở hổn hển từng ngụm, khi bạc thủy bị dập tắt, cơn đau đớn dữ dội trên mặt cuối cùng cũng từ từ biến mất, hắn cố gắng mở mắt, nhưng vì khuôn mặt bị ăn mòn thành một nhúm, cuối cùng chỉ có thể hé ra một khe hẹp, hắn lập tức đối diện với một đôi mắt phượng lạnh lẽo không chút độ ấm.
Elmer lập tức run rẩy, toàn thân như bị một bàn chân dẫm xuống vực sâu, nỗi sợ thấm vào từng tấc xương khiến hắn không thể thốt ra lời nào, sau đó, hắn nghe thấy chủ nhân của đôi mắt kia chế nhạo nói:
“Tôi trái lại không biết, từ khi nào mà Dịch gia đã suy thoái đến mức, ngay cả một gia tộc hầu tước như Elmer cũng có thể ngang ngược dẫm lên đầu thiếu gia Dịch gia như vậy?”
Thân thể Elmer run rẩy, dây thanh quản bị thủy ngân thiêu đốt khiến âm trở nên càng thêm sắc nhọn, hắn khó khăn lắc đầu giải thích: “Tôi không… tôi không có… nó rõ ràng, nó rõ ràng chỉ là một tên rẻ mạt không cha không mẹ, sao có thể là người của Dịch gia ngài!”
Đến tận lúc này, Elmer vẫn không quên mắng chửi Minh Lai.
Đây không chỉ là suy nghĩ của một mình hắn, mà còn là nhận thức chung của toàn bộ Winchester, hiện tại tất cả mọi người vẫn không dám tin, rõ ràng là một thường dân xuất thân từ khu ổ chuột bị Mục gia đá ra ngoài, sao lại có thể đột nhiên bám lên Dịch gia, còn trở thành em trai của Dịch Trạch Thành?
Đôi mắt phượng của Dịch Trạch Thành khẽ nheo lại, hắn nhìn lướt qua đám người đang xôn xao, khóe môi nhếch lên nở nụ cười chế nhạo, hắn nói: “Cậu ấy là em trai tôi, Dịch Minh Lai, tiểu thiếu gia Dịch gia, tên đã được ghi vào gia phả Dịch gia, từ nay về sau sẽ được hưởng quyền thừa kế, cùng với tất cả đặc quyền mà đế quốc ban cho Dịch gia, thậm chí một khi tôi gặp chuyện bất trắc, cậu ấy chính là người thừa kế duy nhất của Dịch gia.”
Khi nói đến đây, thanh niên cúi người rủ mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Ai cho cậu can đảm, chỉ là một tên cấp thấp nho nhỏ, một tên vô dụng ngay cả làm bệ đỡ cho Dịch gia cũng không xứng lại dám động đến em trai tôi?”
Mặt mày Elmer tái nhợt, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều khó coi như vừa bị tát một tát trời giáng.
Ngày trước, họ tự mãn với thân phận quý tộc, khinh thường Minh Lai, sỉ nhục gọi cậu ta là “đồ rẻ mặt”, lấy việc sỉ nhục cậu ta làm trò tiêu khiển, trong số đó Elmer là người đứng thứ nhất, những người khác không đến mức quá đáng như vậy cùng lắm chỉ thích bỏ đá xuống giếng, chỉ vì muốn thể hiện chút cảm giác ưu việt của quý tộc mà thôi.