Tuy nhiên, điều tiếp theo mới khiến Esmo càng thêm nghi ngờ nhân sinh.
Dường như thiếu niên nhận ra rằng Dịch Trạch Thành không bị thương, cậu lảo đảo lùi lại hai bước, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, đôi mắt đen trong trẻo sáng ngời thường ngày giờ đã đỏ rực như mắt thỏ, Minh Lai cắn môi, hai tay nắm chặt để không khiến bản thân tiếp tục mất kiểm soát, nhưng giọng nói vẫn run rẩy không ổn định như cũ, cậu nói: “Ca ca, là lỗi của em, họ nói không sai, em chỉ là một tên vô dụng, chỉ liên lụy anh gây phiền toái cho phiền anh, người như em... không xứng đáng có được hạnh phúc!”
Chữ “họ” này rất chói tai, như thể đã có rất nhiều người từng mắng chửi và tổn thương thiếu niên, Dịch Trạch Thành nghe thấy từ này thì không ngừng nhíu mày, mà cuối cùng, câu kết thúc với giọng điệu run rẩy của thiếu niên càng khiến hắn cảm nhận được điều gì đó, thanh niên ngước mắt nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Đừng nói nữa, lại đây.”
Minh Lai lắc đầu, lần đầu tiên từ chối gần gũi với hắn, đôi mắt ngây thơ trong sáng dần dần trở nên kiên định, thiếu niên cố gắng nâng khóe môi lên tạo thành một nụ cười, nói: “Ca ca, em sẽ tự giác rời khỏi Dịch gia, sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
“Phiền quá.” Dịch Trạch Thành mỉm cười nhớ lại cách dùng từ của thiếu niên, hai tay khoanh trước ngực, lông mày hơi nhướng lên, giọng điệu vừa hung hăng vừa thiếu kiên nhẫn, nhưng những gì hắn nói lại khiến người quản gia không khỏi ngạc nhiên, hắn nói: “Dịch Minh Lai, chỉ mới làm nổ phòng chế dược một lần thôi, sao cậu đã bắt đầu chùn bước rồi?”
Không, chỉ mới làm nổ phòng chế dược một lần… mà thôi?
Esmo không màng đến hình tượng lễ nghi, ngoáy ngoáy tai, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, vẫn cảm thấy bản thân có phải đang nghe nhầm không. Hắn vậy mà nghe thấy, một người ngày thường nghiêm khắc chuyên nghiệp đến mức không thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào trong phòng thí nghiệm như một tên bạo quân lại nói, chỉ làm nổ phòng chế dược một lần mà thôi???
Chẳng lẽ thiếu gia nhà hắn đã bị người ta tráo đổi rồi?
Minh Lai vốn định bước ra ngoài, chân bỗng dừng lại, ánh mắt long lanh nhìn về phía thanh niên, cậu nghi ngờ chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống nhưng cậu lại không rảnh bận tâm, thiếu niên khàn giọng do dự hỏi: “Đây không phải… là một tai nạn rất nghiêm trọng sao ạ?”
Quả thật rất nghiêm trọng.
Trong lòng Dịch Trạch Thành, một bản người nhỏ lạnh lùng đáp lại: “Loại sự cố này đủ để kết thúc sự nghiệp chế dược của ngươi, khiến ngươi phải quay về nhà ăn bùn đấy.”