Buổi tối, Hạ Thược cùng cha mẹ vây quanh bàn ăn bữa tối, không khí ấm áp.
Chỉ là trong bữa ăn Hạ Chí Nguyên đột nhiên thở dài nói: “Hai năm nay hiệu quả và lợi nhuận của nhà máy không tốt lắm, năm nay đơn đặt hàng lại không nhiều, phải có việc thì mới sống được, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng tiền lương cũng không phát xuống được. Mà hai năm nay em rể lớn làm ăn càng ngày càng tốt, hai năm trước Chí Đào cũng chung tiền với người ta mở cửa hàng về vật liệu xây dựng, cũng làm không tồi. Hiện tại nhà máy anh hiệu quả với lợi nhuận lại không tốt, anh đang suy nghĩ có phải cũng nên tìm lối thoát khác hay không, chẳng may nhà máy có phá sản, cũng không thể để hai mẹ con theo anh chịu khổ được”.
Hạ Thược bưng bát, nghe những lời này của cha không khỏi cười đến ấm áp. Kiếp này của cô, điều cô muốn thay đổi nhất chính là thay đổi vận mệnh chia ly của người nhà, hiện tại đã không phải lo nữa rồi, bởi vì dựa theo tướng mạo của cha lúc này, cô hoàn toàn không thấy có dấu hiệu chia lìa với người nhà.
Điều này chứng tỏ, cố gắng của cô, có thành quả .
Cho nên, mặc kệ lúc ăn cơm cha mẹ có lo lắng thế nào, Hạ Thược đều chỉ để ý trấn an hai người, đối với lời trấn an của cô hai người cũng chỉ nghe một chút thôi.
Ai cũng không biết, công việc của Hạ Chí Nguyên, trong lòng Hạ Thược đã sớm có an bài.
Cơm nước xong, giúp mẹ thu dọn bát đũa, Hạ Thược liền quay về phòng.
Ngày hôm sau, rất sớm liền đi tới trường học.
Mấy năm nay cô đều thức dậy sớm, mỗi buổi sáng đều duy trì thói quen ngồi thiền, điều chỉnh nguyên khí, đạo khí khắp người, cho tới khi đạt tới cân bằng mới có thể bắt đầu việc một ngày.
Đi vào phòng học, trong lớp không có vài người, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh cũng đã ở trong phòng học. Hai người khi thấy Hạ Thược tiến vào phòng học, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt này, liền khiến Hạ Thược nhíu mày lại.
Một cái liếc mắt vừa rồi, ánh mắt Triệu Tĩnh phù phiếm mơ hồ, rõ ràng là đang trốn tránh cô, mà ánh mắt Từ Văn Lệ lại lộ ra hung quang, lông mày nhếch lên, mi tâm xanh đen, đây là dấu hiệu của chủ gây hung ác.
Ánh mắt Hạ Thược lóe lên, vừa đi về phía chỗ của mình, vừa mở Thiên Nhãn đảo qua Từ Văn Lệ. Nay cô dùng Thiên Nhãn để biết việc sắp xảy ra, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, căn bản sẽ không để cho đối phương phát hiện ra khác thường. Cho nên chỉ liếc mắt một cái, Hạ Thược liền thu hồi ánh mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Quả nhiên là hoa đào kiếp, không ngờ là nhanh như vậy đã tới!
Mặc dù biết là kiếp, mà hôm nay cũng khó mà tránh được, Hạ Thược cũng liền không thèm tránh nữa, mấy tên côn đồ mà thôi.
Chạng vạng tan học, Hạ Thược cố ý thu dọn đồ đạc chậm rì rì, đi ở cuối cùng. Nhà cô cách trường học đi bộ không quá nửa giờ, ở giữa đi qua không ít tiểu khu mới cũ, mà những tiểu khu này ngõ nhỏ có vẻ chật hẹp, Hạ Thược rẽ bảy quẹo tám vòng, chọn một nơi yên lặng không một bóng người liền dừng lại.
“Xuất hiện đi, đi theo một đường, không mệt sao?”
Cô xoay người, ở đầu ngõ liền xuất hiện ba người đàn ông, hai gầy một béo, tên béo kia ước chừng khoảng ba mươi tuổi, hai tên gầy kia khoảng chừng hai mươi tuổi, nơi cánh tay đều chằng chịt hình xăm, hai tên gầy một đầu tóc vàng chóe, ăn mặc dáng vẻ lưu manh.
“A! Anh Vương, con nhóc này biết chúng ta đi theo nó này”.
“Nó biết chúng ta đi theo nó, lại còn cố tình đi chậm rì rì như vậy, là vì không sợ chúng ta? Hay là để ý vài người chúng ta đây?”
Hai thanh niên gầy kia mỗi người một câu, cười ha ha, càn rỡ mà da^ʍ tà.
Hạ Thược lại chỉ im lặng nhìn ba người, cười nhẹ nhàng. Mấy năm nay cô luyện tập Huyền Môn tâm pháp, làn da trắng nõn, giống như đồ ngọc, lại còn lộ ra màu hồng phấn, phía sau ánh nắng chiều tà đỏ tươi chiếu vào trong ngõ nhỏ, nhuộm lấy làn váy dài màu trắng như tuyết của cô, cả người giống như bước ra từ trong tranh.
Ba tên kia đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hơn nửa ngày mới có phản ứng lại, Hạ Thược lại tiến dần về phía họ.
Điều này khiến cho cả ba người bọn họ đều sửng sốt, những người như bọn họ, bình thường chuyện vơ vét tài sản rồi đe dọa đều đã làm, người thấy bọn chúng không phải tránh thì sẽ trốn, tất cả đều sợ bọn họ, còn chưa bao giờ gặp phải người dám nghênh ngang đi tới như vậy, hơn nữa đối phương lại vẫn chỉ là một con nhóc.
“Tôi biết là ai gọi bọn bay đến”. Hạ Thược trên vai đeo cặp sách, chậm rì rì nói, “Trở về nói cho Từ Văn Lệ biết, làm người làm việc thì để lại một đường, đem tâm tư đặt ở con đường ngay thẳng. Tôi đây không muốn bắt nạt ai, nhưng cũng đừng có ai đυ.ng đến trên đầu tôi, chuyện ngày hôm nay cũng đừng có xảy ra một lần nữa! Nếu không, tự gánh lấy hậu quả”.
Ba người kia liếc nhìn nhau một cái, tên họ Vương kia nở nụ cười đầu tiên, “Em gái nhỏ lá gan thật là lớn. Nếu em đã biết đắc tội với người nào, vậy thì chúng ta cũng liền dễ nói chuyện hơn. Đối phương mời anh em bọn tao tới dạy cho em một chút, để cho em cách xa cái tên tiểu bạch kiểm họ Nguyên kia một chút! Chẳng qua …”
Ánh mắt hắn mê đắm chuyển loạn trên người Hạ Thược, “Anh với em gái cũng thật đúng là có duyên, không bằng em theo các anh đến sàn nhảy chơi đùa một chút, chuyện dạy dỗ em thì cứ quên đi, thế nào?”
“Nếu hôm nay em chiều các anh một buổi tối vui vẻ, về sau nếu ai bắt nạt em, bọn anh liền giúp em lấy lại công bằng!”
“Đúng! Anh em bọn anh cũng là người có nghĩa khí, chuyện mà bọn anh đã đồng ý, nếu như không làm, thế thì mặt mũi bọn anh còn để đâu được chứ? Trừ phi em cho bọn anh chút lợi ích”.
Hai tên gầy kia cũng liền nói chen vào. Ánh mắt lại sớm đã càn quét đánh giá trên người Hạ Thược, con nhóc này rất đẹp! Xinh đẹp nói không nên lời, dù sao chính là khiến cho người ta nhìn mà đui mù. Phải nói bình thường bọn họ cũng không thiếu chơi đùa với mấy em nữ sinh, nhưng mà chưa bao giờ thấy một người đặc biệt như vậy? Đêm nay mang nó đi chơi đùa, mùi vị nhất định là rất được!
Ba tên đắm chìm trong những ý nghĩ da^ʍ tà của mình, Hạ Thược lại nở nụ cười.
Nụ cười này của cô, mang theo chút bình tĩnh lịch sự tao nhã, nhưng lời nói ra lại mang theo điểm châm chọc, “Hả? Nói vậy là, anh em các ngươi có nghĩa khí, là có thể thông qua việc chơi đùa con gái mà xóa bỏ sao, thật không?”
Ba người sửng sốt, tiếp theo mới tức tối, tên thanh niên có vóc dáng cao gầy trong đó quát: “Ít nói mấy lời vô nghĩa mẹ nó đi! Nếu không phải nhìn dáng vẻ mày có chút xinh xắn, chúng tao còn nói mấy lời vô nghĩa mẹ nó như vậy làm gì? Một câu! Tới hay không!”
Hạ Thược vẫn còn đang cười, không hề thấy một chút khủng hoảng nào, giọng điệu nói chuyện như là đang tán gẫu, “Nếu như tôi không đến thì sao?”
“Không nể mặt có phải hay không?” Người đàn ông béo họ Vương kia cũng xệ mặt xuống hỏi.
“Các ngươi có mặt mũi sao?” Hạ Thược ý cười càng sâu, nhíu mày.
“Mẹ nó! Đã nể mặt rồi mà còn không biết xấu hổ! Anh em đâu, mẹ nó, làm thịt luôn con nhỏ này tại đây ! Mày tin hay không!” Tên cao gầy kia lập tức nổi giận, dụi điếu thuốc trong tay, hung hăng ném trên mặt đất, vươn tay liền muốn bắt lấy Hạ Thược.
Người kia muốn tóm lấy cổ tay cô, nhưng mà, tay còn chưa đυ.ng vào người cô, liền thấy đầu gối vô cùng đau nhức, có một sức mạnh vô hình khiến cả thân thể hắn không kháng cự được, ngay sau đó cả người liền bay về phía sau!
Ba thước phía sau là một đống thùng gỗ, người kia ngã vào đó phanh một tiếng, cả người cả thùng đều rơi đầy đất, không thể đứng dậy ngay được .
Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, tên ngã trên mặt đất kia ngay cả thở gấp cũng thở không được, càng miễn bàn là hiểu chuyện gì xảy ra hay không. Hai tên còn lại đứng bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Lúc này mới có phản ứng lại, tên Vương cầm đầu kia tuy rằng hết sức ngạc nhiên về thân thủ của Hạ Thược, nhưng vì chú ý tới mặt mũi của mình, tức khắc liền chửi bậy một tiếng, vung nắm đấm về phía Hạ Thược!
Hạ Thược còn động thủ trước so với hắn, nháy mắt cô vung mạnh cặp sách trên tay, trực tiếp đập vào khuôn mặt mập mạp kia. Cùng lúc đó, khuỷu tay cô cũng gập lại, người đàn ông bên cạnh liền kêu thảm một tiếng bị đánh bay lên đập vào tường, ôm ngực ho khan một tiếng, sau đó liền nôn ra, có thể thấy được lực lượng va chạm vừa rồi của Hạ Thược. Nhưng mà, cô vẫn chưa ngừng, chớp mắt khuỷu tay liền đánh lên người thanh niên kia, mũi chân đá một cái, chiếc cặp sách lập tức bay về mặt tên béo kia, sau đó hắn liền ngã sấp thành tư thế chó gặm bùn.
Hạ Thược lại nhân lúc hắn vừa ngã nằm xuống vừa rồi, một tay nắm lấy cổ tay hắn ta, cả người bay lên không trung, khi hạ xuống liền đạp vào vai tên kia một cước, tên kia lập tức phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết thảm thiết vô cùng, cổ tay hắn bị Hạ Thược bẻ quặt về phía sau lưng, chỉ cần cô nhẹ nhàng nhấn một cái, chỉ sợ là cánh tay này sẽ bị phế rồi.
Lúc này, tên bị đánh bay vào tường kia giãy dụa muốn đứng lên, Hạ Thược đảo mắt nhìn, cặp sách đang trong tay vung một cái liền bay ra ngoài. Chẳng qua chỉ là một chiếc cặp sách, bên trong lại không đựng bao nhiêu đồ, theo lý thuyết không nên có lực sát thương gì, nhưng người kia vừa bị nện vào mặt, tức khắc hai mắt biến thành màu đen, đầu óc như gặp phải trọng kích, thân mình nhoáng lên một cái, liền hôn mê bất tỉnh.
Hạ Thược nhìn cũng không thèm nhìn hắn, cô hơi hơi cúi thấp người, hỏi: “Lời tôi nhờ anh chuyển lại, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ nhớ nhớ, nhớ kỹ! Nhớ kỹ!”
“Vậy là tốt rồi”. Hạ Thược cười, “Tôi khuyên các anh một câu, đừng nghĩ đến chuyện trả thù tôi. Không cho tôi sống những ngày yên ổn, tôi sẽ khiến các người có ngày chết thế nào không biết. Biết chưa?”
Tên kia sao còn dám lắc đầu, lúc này đã bị đau đến nói không nên lời, đầu đầy mồ hồi không gật đầu được. Hắn không có cách nào quay đầu, nhưng lại có thể cảm nhận được ngữ khí nhàn nhã của cô, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên của cô giờ đây
Cuối cùng, Hạ Thược vừa lòng gật gật đầu, buông tay ra nhàn nhã thoải mái đi về phía trước, nhặt chiếc cặp của mình lên phủi phủi bụi, sau đó liền đeo lên vai, chậm rì rì đi ra ngõ nhỏ.
Mãi cho đến khi cô rời khỏi ngõ nhỏ, ba tên kia vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.
Mà ven đường ở con ngõ nhỏ đối diện, một chiếc xe màu đen có cắm cờ từ từ hạ cửa kính xuống…